Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 771: Những cái tên trong kí ức




Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, trong đầu toàn là những tiếng nói đan xen lẫn nhau, cùng với đó là hình ảnh một người phụ nữ đang bị những bóng đen kiềm hãm.

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, đồng tử như mở lớn, cô cố gắng nhìn ra gương mặt người phụ nữ qua lớp kí ức mờ ảo.

Và rồi.... khuôn mặt đó dần hiện ra thật rõ ràng.. Đây là... một khuôn mặt rất giống cô.... Đường Nhược Vũ.... Đây là mẹ cô lúc còn trẻ.

Đúng vậy, chính là Đường Nhược Vũ, bà ấy đang bị một đám người cưỡng chế quỳ xuống đất, đối diện lại có một người phụ nữ khác, lần này lại tóc màu vàng?

Không phải người phụ nữ tóc nâu đen lần trước ư? Không lẽ là hai người khác nhau?

Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô lắc đầu, đoạn kí ức tiếp tục hiện ra trước mắt:

"Đường Nhược Vũ, cô nói dối, đứa bé này là của Alex đúng không?"

"Tôi đã nói rồi, không phải"

"Chát" - Một cái tát giáng thẳng xuống mặt Đường Nhược Vũ, người phụ nữ hung ác nói:

"Cô hét vào mặt ai vậy, đúng là không biết trên biết dưới. Cứ cãi đi, đến khi tôi xem kết quả kiểm tra ADN thì sẽ biết ngay có phải đứa con của Alex hay không. Nếu đúng đứa bé đó là của anh ấy, tôi liền giết chết nó lẫn cô."

"Mary, cô điên rồi."

"Đúng, tôi điên đấy, tôi điên vì đám tiện nam nữ các người."

"Tôi với Alex là trong sạch, 1 chút quan hệ cũng không có, đứa trẻ này cũng không phải của anh ấy. Cô dừng tay lại đi."

"Hừm, còn dám nói là trong sạch? Bây giờ khắp nước Mĩ đều lan truyền tin đồn gia chủ gia tộc.... lén lút qua lại với Tân hoa hậu thế giới hết rồi, cô tưởng tôi không biết gì sao? Đừng xem tôi là con ngốc!"

"Lấy máu nó đi" - Tiếng quát được nói với một người đàn ông khác, nghe thấy, anh ta liền rút ống tiêm ra, đưa gần đến thân thể của một đứa bé gái.

"Không, đừng mà. Mary, dừng tay lại, Mary!!!"

Đoạn kí ức bị cắt ngang, Âu Dương Thiên Thiên bủn rủn chân tay, cô quỳ xuống đất, bắt đầu thở dốc.

Đám người hầu thấy được, ngay lập tức chạy đến, ba bốn người đều lo lắng gọi:

"Nhị tiểu thư"

"Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Nhị tiểu thư"

"Nhị tiểu thư"

...

Vô số những tiếng nói vang lên, thế những Âu Dương Thiên Thiên không để lọt vào tai một chút nào. Trong đầu cô hiện tại quay cuồng bởi những mảnh kí ức vụn vỡ. Lúc này, lại thêm một hình ảnh khác hiện lên.

"Aurora, tôi xin cô, đừng cho ai biết đến sự tồn tại của Thiên Thiên, tôi sẽ đưa nó đi thật xa nơi này, tuyệt đối không lãng vãng ở đây nữa, cô tha cho nó đi."

"Cô có trốn cũng vô dụng thôi Đường Nhược Vũ, cô không đấu lại gia tộc đó đâu."

"Tôi không muốn đấu với bọn họ, tôi chỉ muốn bảo vệ con của mình mà thôi. Tôi cũng không sợ sức mạnh của bọn họ, tôi chỉ sợ con tôi sẽ gặp nguy hiểm vì tôi mà thôi. Vậy nên, Aurora, làm ơn đi...."

"Không bao giờ, tôi sẽ không buông tha cho con của cô đâu. Tôi đã xăm lên nó "lông vũ tuyệt sắc", thứ tượng trưng của đế chế gia tộc.... cả đời này cũng đừng mong xóa được. Tôi nói rồi, con tôi sống, thì con cô sống, Nếu như con tôi chết, Âu Dương Thiên Thiên cũng đừng mong toàn mạng."

"Aurora..."

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau chặt lại, cô bắt đầu không chịu nổi những kí ức này, đầu của cô đang nổi lên những cơn đau đớn kì lạ, càng ngày càng mạnh, khiến trí óc cô muốn nổ tung...

- Aaaaaaa... - Âu Dương Thiên Thiên đau đớn đến phát thành tiếng, cô đưa tay lên đầu, nắm chặt tóc không buông. Mặc dù vậy, cô vẫn tiếp tục muốn xem những kí ức đó, cố gắng nhìn ra thêm một chút chuyện nữa.

Thế nhưng, thứ cuối cùng cô nghe được vẫn chỉ là một cái tên "Aurora" mà thôi. Cơn đau đã bao trùm lấy toàn bộ tâm trí, khiến cô không thể tiếp tục nhớ thêm nữa.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....

Hét lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên ngã bịch xuống đất.....

*Tối nay rảnh một chút nên viết thêm chương cho mọi người, mai nhà Tiêu tất niên nên có lẽ sẽ không có chương nhé. Tiêu sẽ gặp lại mọi người vào tối 30 Tết, cũng tức là đêm giao thừa, và mùng một Tết với bão mới đầu năm nhé.*