Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 749: Cho anh




Âu Dương Thiên Thiên nghe lời thì thầm của người đàn ông, tai cô đỏ lên trông thấy, mặt cũng nóng bừng, nhiệt độ khuôn mặt trong chốc lát tăng cao như đốt lửa.

Lồng ngực truyền đến từng tiếng đập "thình thịch" thật mạnh, cô mím môi, không lên tiếng đáp lại.

Người đàn ông không để yên, vẫn tiếp tục nói với giọng thì thầm:

- Thiên Thiên, em sẽ không để anh nhịn lâu đến vậy chứ? Anh đã kiềm chế bản thân mình suốt thời gian qua rồi, thậm chí còn cố gắng đợi chờ cho vết thương của em lành lại. Bây giờ bắt anh đợi nữa, thì không bao lâu sẽ biến thành hòa thượng luôn mất.

Thổi nhẹ vào tai mẫn cảm của Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần tiếp tục dụ dỗ:

- Cho anh, có được không?

Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay lên, chạm nhẹ vào bờ vai nhỏ nhắn của cô gái.

Âu Dương Thiên Thiên vốn đã rất ngại ngùng, trước lời nói và hành động của anh, cô căn bản không thể chống cự quyết liệt được. Đặc biệt là khi hơi thở của người đàn ông phả vào tai, bao trùm lên cả khuôn măt, lan tràn khắp làn da của cô, kích thích lên đến cực điểm.

Bàn tay của Âu Dương Vô Thần vừa chạm đến vai mình, cô liền theo bản năng rụt người lại, nhưng vẫn im lặng cúi thấp đầu, dường như đang tỏ ra cam chịu, không muốn phản kháng.

Trong lồng ngực, trái tim đập nhanh và mạnh đến mức như muốn rớt ra ngoài, Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, hai tay siết lại, bấu vào chân váy một cách vô thức.

Không nhận thấy sự phản kháng từ người con gái, Âu Dương Vô Thần trong lòng mừng rỡ, anh tưởng Âu Dương Thiên Thiên đã chấp nhận mình, nên ngay lập tức hành động bước tiếp theo, muốn ôm cô nằm xuống giường,

Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền tới.

"Cốc cốc" - Cùng với tiếng gõ cửa ấy, chính là giọng nói quen thuộc của Kỳ Ân:

- Cậu chủ, có người muốn gặp ngài.

"....."

Âm thanh này vô thức trở thành một viên đá to lớn, đánh vào màn kính quyến rũ mê hồn của Âu Dương Vô Thần, khiến những lời dụ hoặc của anh mất đi tác dụng.

Âu Dương Thiên Thiên thì như bị đá chọi trúng, bất giác tỉnh mộng trước những lời đầy mê hoặc của người đàn ông. Cô ngước đầu lên, vung tay thoát khỏi cái ôm hờ hững của Âu Dương Vô Thần, rồi xông về phía cửa, hô lên:

- Đến đây!

Âu Dương Vô Thần nghiến răng tràn đầy tức giận, anh quay phắt đầu lại, gầm một tiếng lớn:

- Thiên Thiên, đứng lại!

Nói rồi, hướng về phía cửa phòng quát:

- Cút hết, ai tôi cũng không gặp!

Lời vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên cũng vừa vặn chạy đến phía cánh cửa, cô vươn tay mở ra, ngay lập tức, hai bóng người quen thuộc hiện lên.

Ngoài Kỳ Ân đang cúi đầu sợ sệt, còn có một cô gái với khuôn mặt sắc sảo và kiêu ngạo hơn, thần thái rất sang chảnh quý phái.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, Âu Dương Thiên Thiên và cả Âu Dương Vô Thần đều bất ngờ, hiện rõ sự kinh ngạc lên khuôn mặt. Mà cô gái ấy ngược lại thì không biểu hiện gì, chỉ chớp ánh mắt lạnh nhạt, lên tiếng:

- Chào, lâu quá không gặp, Âu Dương Thiên Thiên.

- E...Elena?