Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 722: Nỗi sợ hãi của mã nhược anh




Mã Nhược Anh chỉ là tùy tiện khen một câu, không ngờ lại bị Âu Dương Vô Thần đáp trả như vậy, cô liền đảo mắt, nói với giọng ngập ngừng:

- Cậu đang nói gì vậy, tôi thì có thể với ai.

Dứt lời, cô cầm ly nước lên, khéo léo nghiêng đầu uống một ngụm, đồng thời tránh đi ánh nhìn của Âu Dương Vô Thần.

Người đàn ông thấy Mã Nhược Anh như vậy, nhếch môi cười, nhưng không nói thêm gì nữa.

Mã Nhược Anh liếm môi, hô hấp có chút thay đổi, vài giây sau, cô đặt ly nước xuống bàn, rồi cầm nĩa và dao lên, tiếp tục dùng bữa sáng của mình.

Khi nghe những lời nói đó của Âu Dương Vô Thần, trong một thoáng.... cô dường như đã nghĩ tới một người.... nhưng lần đầu tiên, lại muốn chối bỏ anh ta khỏi tâm trí của mình.

Mã Nhược Anh từng không có cảm xúc, bây giờ... lại đang dao động.

========================

Quay ngược thời gian một chút,

Khi Âu Dương Vô Thần nghe tin Âu Dương Thiên Thiên đã được cứu sống, anh như trút được nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không thể hiện gì, nhưng anh lại đưa tay lên che mặt mình, cúi đầu ngậm ngùi. Ai cũng biết, đến người rắn rỏi nhất cũng đã khóc rồi.

Vivian bước đến gần chỗ người đàn ông, cô cúi người, vỗ vai anh lên tiếng:

- Không sao rồi, mọi chuyện ổn rồi Phelan.

Mã Nhược Anh bặm môi, cô thu tay về, đột nhiên quay người rời khỏi. Đi đến một góc khuất, cô dựa lưng đứng vào bờ tường lạnh lẽo, cúi người thở dốc.

Đưa tay lên tháo khẩu trang y tế ra, người phụ nữ há miệng, nét mặt trông có vẻ khổ sở.

Nhìn bàn tay dính máu run rẩy không ngừng, Mã Nhược Anh đột nhiên bật khóc. Bên tai cô, văng vẳng thứ tiếng nói xa xăm, cùng với hình ảnh một người phụ nữ nằm trên bàn mổ, toàn thân đầy máu, hấp hối nhìn cô:

"Nhược Anh, hứa với mẹ, hãy dùng bàn tay của con để cứu người, chỉ cần là bệnh nhân ở trước mặt, thì dù còn một hơi thở, con cũng phải cố gắng cứu chữa, tuyệt đối... không được bỏ cuộc."

"Nhược Anh, hãy mạnh mẽ, mạnh mẽ tiếp tục sống, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con...."

Mã Nhược Anh cắn răng, đôi mắt trào dâng những hàng lệ.

Mẹ..... con vẫn giữ lời hứa với mẹ, 15 năm qua chưa từng để bất kì ai phải chết trên bàn phẫu thuật của con, nhưng mà.... chỉ mới vừa nãy thôi, con dường như đã không thể cứu nổi cô gái đó.

Lần đầu tiên khi nhìn dòng điện tim chạy một đường thẳng, con sợ hãi đến mức không biết phải làm gì, chỉ có thể cầu nguyện trong từng nhịp thở, hi vọng việc con đang làm sẽ giúp cô gái đó sống sót.

Cảm giác sợ hãi khi mất đi sự tự tin của mình khiến con nhớ đến hình ảnh lúc mẹ mất, thật giống cô ấy, con thật sự đã hoảng loạn. Con gần như.... đã sắp giao tay bệnh nhân của mình cho Thần Chết mẹ ạ.....

Mã Nhược Anh cắn môi, ngăn những tiếng nấc phát ra ngoài, cô siết chặt tay, cúi đầu khóc thầm.

Đúng lúc này, đột nhiên một đôi giày da sáng bóng xuất hiện, dừng trước mặt của cô.....

*Cầu phiếu nè, ahihi*