Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 702: Lời muốn nói (702)




Âu Dương Vô Thần lo lắng vết thương của người con gái đến loạn, anh đã không thể phát hiện ra lời nói của cô hoàn toàn thay đổi, ngay cả cách xưng hô, cũng đã khác trước rất nhiều.

Nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, anh đưa tay đặt lên nó, ngập ngừng đáp:

- Đừng nói nữa... em đừng nói gì cả.... hãy giữ sức đi....

Âu Dương Thiên Thiên cương cổ, cô cau có mặt mày khi lồng ngực đang truyền đến cơn đau nhói ngày càng lớn hơn.

Sherry và Eira nhìn thấy như vậy, nhưng bản thân lại không thể làm gì, chỉ biết mếu máo gọi:

- Nhị tiểu thư!

Đúng lúc này, Mã Nhược Anh chạy đến, cô quỳ xuống đất, vươn tay cởi cúc áo của Âu Dương Thiên Thiên ra, nhìn vị trí đạn bắn rồi lên tiếng:

- Vết thương ở khoang ngực, từ đây không thể nhìn thấy được gì, cần phải đưa đến bệnh viện thôi.

Dứt lời, cô quay sang nhìn Eira và Sherry, nói gấp:

- Lấy xe của các người đi, xếp ghế khoang sau lên, tôi sẽ đặt Thiên Thiên vào chỗ đó.

Thế nhưng, sau lời của cô, Eira và Sherry lại đứng im tại chỗ, ánh mắt họ nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên lo lắng đến cực độ, chậm chạp không chịu rời đi.

Mã Nhược Anh cau mày, quát lớn:

- Di chuyển đi, bây giờ không phải lúc ngớ ngẩn đau khổ đâu. Các người có biết đạn bắn vào khoang ngực bên trái có tỉ lệ trúng tim cao bao nhiêu không? Còn không mau đi nữa thì chỉ vài phút sau Nhị tiểu thư của các người sẽ chết đấy!

Eira và Sherry nghe thấy, cả hai nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng lên chạy vụt ra ngoài.

Mã Nhược Anh lục tung hộp cứu thương, phát hiện đã hết bông băng, cô đứng dậy, hướng mắt nhìn xung quanh, sau đó chạy một mạch vào trong nhà chính của Đường gia.

Âu Dương Vô Thần mặc kệ tay mình dính đầy máu, anh che vết thương của Âu Dương Thiên Thiên lại, lên tiếng:

- Không sau đâu, có Nhược Anh ở đây rồi, em sẽ không sao đâu. Cố lên Thiên Thiên...

Người con gái nhìn Âu Dương Vô Thần rất thâm tình, cô cho anh một ánh mắt mà trước giờ chưa từng để lộ ra điều này với anh. Mím môi, Âu Dương Thiên Thiên thở từng cơn nặng nề:

- Âu Dương Vô Thần... anh.... nhất định phải nghe em nói... lời này... Em đã muốn... sau khi kết thúc mọi chuyện.... sẽ trực tiếp nói với anh... nhưng mà... không.... nghĩ đến sẽ phải nói trong tình cảnh này...

Âu Dương Vô Thần nghiến răng, mắt anh đã đỏ âu, nhưng vẫn cố kiềm nén, trả lời:

- Không cần phải bây giờ đâu, đợi em khỏe hơn, chúng ta có thể nói chuyện mà. Hiện tại đừng nói gì nữa... anh xin em đấy....

Người đàn ông có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đã ngày một trở nên ướt át hơn, máu của Âu Dương Thiên Thiên đang chảy ra quá nhiều, và vì cô cố hết sức lấy hơi để nói mà nó đã chảy nhiều đến mức không thể kiểm soát được.

Âu Dương Vô Thần vô cùng sợ hãi, anh thật sự sợ... cứ tiếp tục như vậy.. thì sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.

Âu Dương Thiên Thiên lắc nhẹ đầu, nói với giọng hổn hển:

- Không được, không nói bây giờ.... em sợ.... sau này sẽ không thể nói được mất....

Âu Dương Thiên Thiên nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, giờ phút này trong đôi con ngươi anh chỉ phản chiếu một mình hình bóng của cô, điều đó làm Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy thật hạnh phúc, chậm rãi lên tiếng:

- Chuyện của Elsa.... là em đã giận dỗi... với anh. Em biết anh không có lỗi... nhưng mà.... em xin lỗi anh. Lúc nãy... khi nhìn thấy phát súng đó bắn đến, em như.... thấy lại hình ảnh của Elsa vậy... cô ấy... cũng như anh... đứng chắn trước mặt em.... và rồi ra đi trong vòng tay của em... Em đã không thể không làm gì được... em đã đau khổ rất nhiều... Vô Thần...

Người đàn ông nghe cô nói mà trái tim đau đớn khôn xiết, anh liên tục gật đầu, đáp:

- Anh biết, anh biết. Không sao đâu, chỉ cần em thấy tốt là được. Không sao đâu.

Lời của Âu Dương Vô Thần làm Âu Dương Thiên Thiên cười gượng, cô từ từ đưa tay lên chạm vào mặt anh, nói:

- Anh luôn... bao dung em như vậy.... dù người có lỗi luôn không phải là anh.... Anh thật sự rất ngốc.....

- Nhưng mà... Vô Thần.... cảm xúc của em với Elsa.... chỉ là sự áy náy và tự trách.... không giống anh. Em làm điều này.... không phải hoàn toàn vì thấy anh giống Elsa..... mà còn là vì... tình cảm mà em dành cho anh nữa... Nó khác biệt.... nó.... không phải là sự áy náy... hay tự trách đâu....