Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 566: Nhiệm vụ nguy hiểm nhất (2)




Sau lời nói của Mã Nhược Anh, tất cả mọi người đều im lặng, không khí nặng nề bao trùm cả buổi họp mặt.

Không ai là không biết sức mạnh của bom nguyên tử đã từng gây ra những gì, thậm chí đến bây giờ hậu quả của nó còn để lại ở ngoài kia, chưa hề xóa đi được. Những tàn dư của nó dù đã qua hàng chục năm nhưng vẫn tồn tại, ăn sâu vào những con người và mảnh đất đã bị chúng phá hủy nặng nề.

Vậy mà, bây giờ lại có thể có một loại còn mạnh hơn cả vũ khí hạt nhân, không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Mã Nhược Anh thở một hơi, lên tiếng:

- Số lượng lớn vũ khí như vậy, được chia đều cho 4 thế lực, chúng bán cho quân sự Hoa Kỳ, hai gia tộc lớn ở Mỹ, và một phần thế lực ở Đông Nam Á. Ước tính hơn năm tấn đạn dược và bảy quả bom nhiệt hạch. Dù không phải sở hữu tất cả, nhưng nếu một trong những kẻ đó sử dụng số vũ khí này vào mục đích tiêu diệt thì nó có thể làm nổ tung cả một đất nước.

Vivian nheo đôi mắt sắc bén, hỏi:

- Hai gia tộc ở Mỹ đã mua số vũ khí đó, có phải là Bush và Rostchild không?

Mã Nhược Anh liếc nhìn Âu Dương Vô Thần một cái, rồi đáp:

- Phải.

Chẳng ngạc nhiên khi hai gia tộc này được gọi tên, bởi lẽ chỉ có bọn họ, mới đủ quyền lực, đủ tiền tài và đủ tham vọng thống trị thế giới mới mua được chúng như vậy thôi.

Âu Dương Vô Thần cũng nhìn sang Mã Nhược Anh, anh biết bản tính của Bush, có mặt trong cuộc giao dịch vũ khí này là điều dễ hiểu. Nhưng Rostchild thì... có chút bất ngờ.

Nếu để chúng mua được thứ mạnh đến vậy, con đường lật đổ gia tộc đó của cô ấy sẽ khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Elena nhếch môi, đột nhiên lên tiếng:

- Đúng là những kẻ đã giàu còn muốn giàu hơn, tham vọng đến mức ấy luôn à. Đến hai gia tộc được đánh giá mạnh nhất nhì thế giới cũng tham gia mua vũ khí, bọn họ có phải muốn thống trị thế giới đến phát điên rồi không?

Andrew nhướn mày, nói thêm vào:

- Nghe nói Bush đang gây hấn với Rostchid, nếu hai bên mua vũ khí rồi sử dụng chúng, có khi cả nước Mỹ cũng bị thổi bay luôn không chừng.

Elena liếc mắt nhìn anh, đáp:

- Đừng nói là thổi bay, nếu hai gia tộc đó phát động chiến tranh, thì tổng thống Mỹ sẽ bắt buộc phải tham gia, đến lúc đó chắc chắn Hoa Kỳ cũng không đứng phía ngoài nhìn, như vậy chẳng phải vũ khí hạt nhân sẽ rải rác khắp mọi nơi sao? Thế Chiến thứ hai trong lịch sử có thể được lặp lại, thậm chí hậu quả còn không tưởng hơn nữa.

Mã Nhược Anh nhắm mắt, cô biết những điều này thật kinh khủng nhưng chúng rất có thể sẽ xảy ra trong một tương lai gần, thật khó hình dung nó sẽ như thế nào.

Cắn môi, cô lắc đầu lên tiếng:

- Vấn đề đó đừng bàn tới, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản cuộc giao dịch giữa bọn Ranger và thế lực Đông Nam Á, đây mới là điều tiên quyết.

Vivian cau mày, nhanh chóng phản bác:

- Nhưng phải ngăn cản bằng cách nào? Trong tay chúng là vũ khí hạt nhân đấy, cô định đấu tay đôi với chúng à?

Mã Nhược Anh nhìn sang Vivian, nói:

- Đương nhiên là không, chúng ta phải vạch ra kế hoạch thật kĩ càng, không thể đánh trực diện với chúng được...

Mã Nhược Anh đang nói, bỗng từ phía sau có một bóng người đi tới, cô ta cúi đầu gọi nhỏ:

- Phó chủ!

Người phụ nữ ngay lập tức dừng lại, liếc khóe mắt ra sau, cô lên tiếng:

- Có chuyện gì? Không thấy tôi đang nói chuyện với ai sao?

Người kia mím môi, đáp:

- Xin lỗi phó chủ, nhưng đây là việc khẩn. Có một mệnh lệnh mới vừa đưa tới, là từ....

Âm thanh của cô gái nhỏ dần, nhưng vẫn đủ để nghe thấy, thế nhưng càng nghe nét mặt của Mã Nhược Anh lại càng chuyển biến, một lúc sâu, cô mới nói:

- Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.

Chậm rãi quay đầu nhìn đám người, Mã Nhược Anh lên tiếng:

- Một mệnh lệnh mới vừa được đưa tới, lão đại muốn chúng ta ngăn cản tất cả các cuộc giao dịch lần này, nếu được... thì giết hết.