Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 515: Ba không tin con sao?




Âu Dương Thiên Thiên khó khăn ngồi dậy từ trên giường, cô nhìn người con gái đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt rất kiên quyết.

Lời nói của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý cũng những người xung quanh, đặc biệt là Âu Dương Vô Thần, anh quay lại nhìn cô, rồi liền tiến tới hỏi:

- Đừng cử động, em đang còn yếu.

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:

- Tôi không sao, anh không cần lo.

Nói rồi, cô đẩy người Âu Dương Vô Thần qua một bên, để lộ tầm nhìn với Âu Dương Na Na, nhướn mày lên tiếng:

- Em gái, em vừa nói tôi đã đẩy Bạc Tuyết Cơ sao? Em đang định vu khống tôi đấy à?

Âu Dương Na Na mím môi, đứng bật dậy trả lời:

- Cô đừng có hòng mà chối việc này, chính cô đã đẩy mẹ tôi xuống cầu thang, khiến bà ấy bị sảy thai, mọi chuyện đều là ý đồ của cô, cô căm ghét việc mẹ tôi làm Âu phu nhân, căm ghét việc mẹ tôi sinh con nối dõi cho Âu Dương gia nên mới làm ra loại chuyện độc ác đó.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy những lời này, cô nhếch môi cười hắt ra một hơi, nói:

- Thật là mẹ con giống nhau, em gái, em giống hệt mẹ em, đều mắc bệnh ảo tưởng sẽ có người hại mình sao? Tôi không làm việc đó, đừng có đổ tội lên đầu tôi.

Âu Dương Na Na nhìn Âu Dương Thiên Thiên nói như đúng thật, cô ta không phục quay sang Âu Dương Chấn Đông, gọi lớn:

- Ba, ba xem cô ta chối đi. Có người nhìn thấy toàn bộ mọi việc mà cô ta vẫn còn chối như mình thật sự không hề làm vậy.

Âu Dương Thiên Thiên thuận mắt nhìn sang Âu Dương Chấn Đông, cô vẫn lặp lại một câu y như vậy:

- Con không đẩy bà ta.

Âu Dương Chấn Đông im lặng không lên tiếng, ông thẳng thắn đối diện với Âu Dương Thiên Thiên, nhìn sự kiên quyết của cô mà hoài nghi, trong đầu hỗn loạn.

Rốt cuộc..... chuyện này là như thế nào đây? Đâu mới là sự thật?

Âu Dương Thiên Thiên nhìn ra được sự nghi hoặc và lưỡng lự trong mắt Âu Dương Chấn Đông, một nỗi thất vọng liền tràn lên. Cô mím môi, hạ giọng hỏi:

- Ba không tin con sao? Con thật sự không có đẩy Bạc Tuyết Cơ xuống cầu thang.

Dứt lời, vẫn là một mảnh im lặng bao trùm khắp không gian. Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Chấn Đông đối mắt nhìn nhau, sâu trong họ đều đang tìm cách để hiểu đối phương, cũng là tìm lí do.... để tin lời đối phương nói.

Lúc này, một bóng người đứng lấp ló ngoài cửa phòng bệnh, nhìn sự việc bên trong mà không ngừng mỉm cười, dường như rất thỏa mãn với điều đang diễn ra.

Cách đó không xa, Kỳ Ân cũng đứng nấp một góc nhìn về hướng này, cô nheo đôi con ngươi sắc bén, cẩn trọng quan sát cô gái với ánh mắt và nụ cười nửa miệng.

Một lúc sau, Kỳ Ân đưa tay lên giữ headphone trên tai, nhỏ giọng nói:

- Anna, giúp tôi điều tra một người được không?

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của một cô gái nhanh chóng đáp lại:

- Được, là ai vậy?

Kỳ Ân mím môi, chậm rãi đọc thật rõ ràng:

- Tứ tiểu thư của Âu Dương gia - Âu Dương Hạ Mạt.

- Hả? - Ngay lập tức thốt lên, Anna theo bản năng hỏi:

- Âu Dương Hạ Mạt? Sao đột nhiên cô lại muốn biết thông tin về cô gái đó?

Kỳ Ân im lặng vài giây rồi mới trả lời:

- Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ.... không phải chỉ có người ngoài muốn làm hại Âu Dương Thiên Thiên, mà trong Âu Dương gia, cũng có kẻ muốn làm điều tương tự như vậy.