Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 418: Chuyện gì vậy?




Andrew nhìn tấm thiệp mời trên tay người phụ nữ rồi ngước lên nhìn Vivian, chớp mắt hỏi:

- Cô thật sự phải làm thế này sao?

Vivian nhướn mày, bình thản đáp:

- Đây là sự lựa chọn của tôi, cậu đừng bận tâm đến nữa. Rất hoan nghênh đến tham dự lễ cưới, ex-lover (người yêu cũ).

Dứt lời, cô thả tay, để tấm thiệp tự do rơi xuống người của Andrew, rồi quay đầu đi về phía của Sophia.

Vươn tay đóng chiếc hộp đựng váy cưới lại, cô chậm rãi lên tiếng:

- Nói lại với ông ta, tổ chức hôn lễ tại quê nhà của tôi, dưới sự chứng kiến của toàn nhân dân và sắp xếp đúng theo truyền thống. Dù có như thế nào, đây cũng là lễ cưới đầu tiên của nữ hoàng nước Anh, tôi sẽ không để ông ta làm qua loa như vậy.

Vivian lui lại một bước, cô để ly nước xuống bàn, phất tay nói:

- Được rồi, đi đi. Tôi còn có chuyện khác phải làm, trước khi trở về nước.

Sophia mím môi, khó xử đáp:

- Nhưng mà thưa nữ hoàng, điều kiện này liệu....

- Ông ta sẽ làm được thôi. Nếu như thật sự muốn lễ cưới này, ông ta sẽ hoàn thành nó được trong 2 ngày. - Vivian biết người phụ nữ muốn nói gì, cô trực tiếp cắt ngang, không nhiều lời chặn ngay ý nghĩ của cô ta.

Sophia chỉ biết cúi đầu làm theo, cô ta chào Vivian và Andrew sau đó liền mang người của mình và bộ váy cưới rời đi, nhanh chóng giống hệt như cái cách mà họ đã đến.

Vivian chớp ánh mắt lạnh nhạt, cô cầm hai tấm thiệp mời trên tay, quay sang nhìn người đàn ông, nói:

- Khi nào đến bệnh viện thì qua phòng Phelan chở tôi theo với, tôi phải đưa thiệp mời này đến tận tay hai vị khách đặc biệt nhất.

Dứt lời, cô quay người đi ra khỏi phòng, để lại một mình Andrew ngồi trên ghế sofa, thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Nhìn tấm thiệp cưới mạ vàng đầy lộng lẫy xa hoa, anh mím môi, ánh mắt hiện lên chút buồn rầu. Vivian, cô xứng đáng có nhiều hơn những thứ này, nhưng tại sao... lại chọn một con đường như thế để đi?

========================

Vivian tìm đến phòng của Âu Dương Vô Thần, đúng lúc bắt gặp Kỳ Ân đang đứng gác ngay trước cửa, cô nhướn mày, lên tiếng gọi:

- Kỳ Ân, Phelan có trong phòng không? Tôi có việc muốn tìm cậu ta.

Kỳ Ân nghe tên mình, cô chợt quay đầu nhìn sang, thấy người phụ nữ đang tiến tới gần, cô đưa tay lên, lắc đầu nói nhỏ:

- Nữ hoàng, cô đừng đến đây.... tuyệt đối đừng đến đây....

Vivian nhíu mày, chân vẫn không giảm tốc độ, tiếp tục tiến về phía trước. Thế nhưng, đúng lúc này, đột nhiên từ trong phòng Âu Dương Vô Thần bay ra một chiếc gối lông màu trắng, làm cô giật mình đứng lại.

Kỳ Ân hoảng hốt chạy đến, cô nhìn một lượt trên người của Vivian, hạ giọng hỏi:

- Nữ hoàng, người có sao không? Có bị thương chỗ nào không?

Vivian há miệng, ánh mắt kinh ngạc lên tiếng:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?