Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 393: Hưm....




Âu Dương Vô Thần hôn bàn tay của cô gái, anh nhẹ nhàng mơn trớn nó, thưởng thức sự mềm mại khó cưỡng này.

Vài giây sau, người đàn ông mở mắt ra, anh để tay Âu Dương Thiên Thiên xuống giường, rồi cúi người hôn lên trán cô.

Vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ một chút thôi, nhưng anh vẫn không kiềm được mà lướt xuống khuôn mặt cô, đặt những nụ hôn nhỏ nhặt lên đó.

Từ đôi mắt đang nhắm nghiền lại, đến chiếc mũi thon nhỏ gọn, sau đó... là đến đôi môi đang hé mở, từ từ chiếm lấy những thứ ngọt ngào nhất....

- ------....---------------....---------------

- Hả? Elena bị thương? Sao lại bị thương chứ? - Mã Nhược Anh nhíu mày, giọng nói vang lên có chút kinh ngạc.

Lúc nãy, khi cô đang bấm máy tính thì đột nhiên có điện thoại gọi tới, nhìn thấy số của Andrew, cô nhanh chóng bắt máy. Thế nhưng, không ngờ đến lại nghe được chuyện khủng khiếp này.

Elena là ai chứ? Cô ta sao có thể dễ dàng bị thương được?

- Không có thời gian để giải thích chuyện đó, cô đến đây đi, chúng tôi đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Bắc Kinh. - Tiếng Andrew truyền qua loa điện thoại, anh vừa thở dốc vừa có vẻ run rẩy, dườfng như khá sợ hãi.

Điều này hiển nhiên làm Mã Nhược Anh hoài nghi, cô cắn môi, đành lên tiếng:

- Được rồi, tôi tới ngay đây. Anh hãy bảo các bác sĩ ở đó sơ cứu cho cô ấy trước đi.

Dứt lời, cô tắt máy, quay sang nhìn Vivian vừa mới đi ra khỏi bếp với một ly nước trên tay, nói:

- Vivian, thay đồ đi, chúng ta cần đến bệnh viện ngay.

Vivian đứng sựng lại, cô cau mày, hỏi:

- Khuya thế này rồi còn đi bệnh viện làm gì?

Mã Nhược Anh gập máy tính xuống, cô với tay lấy áo khoác cùng chìa khóa xe trên bàn, động tác vừa nhanh vừa đáp:

- Elena bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện cùng Andrew. Tôi sẽ đi lấy xe, cô mau nhanh lên đấy.

Nói rồi, Mã Nhược Anh vội vàng đi đến mở cửa phòng, nhanh chân chạy ra ngoài.

Vivian đứng 1 chỗ: "...."

Lại có chuyện nữa, sao cứ hết chuyện này là đến chuyện khác xảy ra vậy? Đêm nay đã có bao nhiêu cái drama rồi thế? Còn nữa không? Ra luôn một lần đi!!!

Vivian bực bội bĩu môi, cô nhìn ly nước trong tay mình, híp mắt lẩm bẩm:

- Đúng là ở gần những người này không có chuyện gì suôn sẻ cả. Muốn uống 1 ly nước thôi cũng khó khăn nữa.

Dứt lời, người phụ nữ đưa ly nước lên uống một ngụm, sau đó đặt lại lên bàn, rồi quay người đi vào trong.

- ------....-------------.....----------------

Âu Dương Vô Thần hôn lên môi Âu Dương Thiên Thiên thật nhẹ nhàng, anh nâng niu từng cánh môi của cô, vừa thâm tình vừa chân thành, dường như sợ mình sẽ làm đau cô.

Tay anh siết chặt tay Âu Dương Thiên Thiên, 10 ngón đan vào nhau, khít chặt không chút kẽ hở.

Âu Dương Vô Thần càng hôn càng không khống chế được mình, anh nghiêng đầu, chậm rãi lướt xuống cần cổ cô gái, một tay khác bắt đầu sờ vào thân thể của Âu Dương Thiên Thiên.

Đúng lúc này, một tiếng than nhỏ vang lên:

- Hưm....

Trong giấc mộng, cô gái cảm thấy người mình nặng trịch, giống như có một thứ gì đó đang đè nặng lên, khắp người cô còn tràn đầy hơi thở ấm áp, từng luồng khí len lỏi vào da thịt, quen thuộc... ấm nóng.....