Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 360: Đáng sợ!




Vivian ngồi trên trực thăng, ánh mắt cô bình thản nhìn hai người nào đó ôm nhau, vài giây sau thì quay sang nhìn Mã Nhược Anh. Toàn thân hai người đều đầy máu, dường như họ đã phải trải qua một cuộc chiến rất khốc liệt mới có thể đến được đây.

Mã Nhược Anh nhếch môi, cô đưa tay lên nhấn nút headphone, hỏi:

- Các anh tới nơi chưa vậy? Chúng tôi đã an toàn hết rồi.

Từ đầu dây bên kia, tiếng một người đàn ông đáp lại:

- 10 phút nữa thôi, chị hai à. Chúng tôi cũng vừa mới rơi máy bay xong đấy!

Ở phía dưới, Kỳ Ân thu súng về, cô cẩn thận đi tới gần thân thể David đang nằm dưới đất, thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào hắn ta thì từ phía cửa xông ra một loạt những tên mặc áo đen.

Thấy David nằm bẹp dưới đất với một viên đạn găm vào đầu, bọn chúng liền giơ súng lên, bắn liên tiếp về phía những người có mặt ở đó.

Kỳ Ân lăn người qua một bên, dễ dàng tránh đi những viên đạn bay về phía mình. Âu Dương Vô Thần cũng lập tức nhận ra được tình hình, anh nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, kéo người cô ra đằng sau mình, tay đang cầm súng trực tiếp giơ lên.

- Ê ê..... - Vivian đang cầm tay lái có chút bất ngờ, cô hét lên, đám người kia tránh hết vậy thì đống đạn đó là đục lỗ vào trực thăng của cô hết rồi?

Cái lũ này!!!!

Trực thăng mấy chục tỷ đó!

Vivian nghiến răng, cô nghiêng tay lái, khiến trực thăng bay lên cao, Mã Nhược Anh thấy vậy, vỗ vỗ vai cô, rút trong người ra một khẩu súng tiểu liên Uzi, nói:

- Được rồi, dừng ở đây, để tôi xử chúng nào.

Nói xong, Mã Nhược Anh liền đứng thẳng người lên, đưa ống súng nhắm trước mắt, bắt đầu bóp cò liên hoàn.

"Pằng pằng pằng" - Tiếng nổ súng vang lên dày đặc như tiếng mưa, Âu Dương Thiên Thiên đứng đằng sau người đàn ông, cô nhìn gáy anh lạnh lẽo, khuôn mặt nghiêng đầy sự vô cảm, bất giác cảm thấy run rẩy.

Đáng sợ! Đó là từ ngữ hiện lên trên ý nghĩ của cô ngay lúc này. Người đàn ông đang che chở cho cô... bắn súng như vậy, giết người như vậy... nhưng mà.... không hề chớp mắt. Thật quá đáng sợ.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt có chút run run, cô theo bản năng muốn rút tay ra khỏi người của Âu Dương Vô Thần, thế nhưng, người đàn ông ấy lại không cho phép cô làm điều đó. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, không cho một cơ hội thoát nào.

"Pằng.... pằng.... pằng" - Tiếng súng vang lên mỗi lúc một thưa thớt hơn, hầu như không còn từ phía của đám người áo đen nữa, mà chính là từ phía cô, và đương nhiên,chỉ có một giải thích hợp lí cho điều đó, chính là.... có người đã phải nằm xuống, thế nhưng... Âu Dương Thiên Thiên không hề cảm thấy an tâm, cô... chỉ càng thấy sợ hãi hơn.

Không phải Kỳ Ân, không phải Âu Dương Vô Thần, cũng không phải đám người trên trực thăng, mà chính là những kẻ mang đồ đen kia, chúng đang lần lượt nằm xuống, máu bắn lên tung tóe, văng đầy khắp xung quanh.

Thính giác của Âu Dương Thiên Thiên đầy rẫy những tiếng nổ lớn, cứ mỗi một phát súng bắn ra, liền tước đoạt đi một mạng người, cô lại giật mình một lần. Dường như giờ phút này, tiếng súng mà cô đã gần thích nghi được... lại trở nên đáng sợ như trước.

Lần đầu tiên, Âu Dương Thiên Thiên có một cảm nhận, rằng.... máu người, mạng người... có thể dễ dàng đổ xuống như vậy.

Mà kẻ làm được điều đó... lại chính là người vừa vài phút trước cứu cô khỏi giây phút sinh tử - Âu Dương Vô Thần!