Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 306: Gia tộc rothschild!




Mã Nhược Anh nghe câu trả lời của Âu Dương Vô Thần, cô không ngạc nhiên, bởi từ lúc anh giao Âu Dương Thiên Thiên cho cô, cô đã biết.... anh có ý muốn chiếm hữu rồi.

Chỉ là.... cô mong muốn nó trở thành tình yêu, chứ không phải sự chiếm đoạt. Mong rằng Âu Dương Vô Thần có thể nhận định đúng về tình cảm của mình.

Mã Nhược Anh nhếch môi, lên tiếng:

- Thế thì cậu phải cố gắng nhiều đấy. Tôi thấy gia tộc Bush không dễ dàng chấp nhận chuyện này đâu, họ đã ấn định hôn ước giữa cậu và Elena rồi, mối liên kết này sẽ mạnh lắm nếu họ có thêm hậu thuẫn từ hoàng hậu Vivian trong tương lai.

Nếu một tháng tới đúng như kế hoạch, hoàng hậu Vivian lấy ba của Elena, thì quyền lực của gia tộc Wertheimer sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Đến lúc đó, hôn ước giữa Âu Dương Vô Thần và Elena sẽ được đẩy mạnh, để chắc chắn rằng nhà Bush có thêm 1 lực lượng từ hoàng gia Anh.

Nếu họ biết được Âu Dương Vô Thần thích ai, vậy thì... khả năng cao cô ấy sẽ bị loại trừ. Mất mạng là điều dễ hiểu.

Âu Dương Vô Thần quay đầu, thở một hơi nhẹ, lạnh nhạt đáp:

- Hôn nhân thương mại chưa bao giờ có sức ảnh hưởng với tôi, họ muốn lấy Elena về làm con dâu hay bù nhìn cũng được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không lấy người tôi không thích về làm vợ!

Mã Nhược Anh lần này bật cười, nói:

- Được rồi, cậu nói hay lắm. Muốn làm gì thì làm, tôi không bao giờ cản cậu, nhưng mà.... Vô Thần, hãy nhớ tôi luôn ở phía sau trợ giúp cậu, có việc gì cứ đến tìm tôi.

Người đàn ông nâng khóe môi, chế giễu nói lại:

- Cậu lo cho mình đi kìa, tôi nghe nói gia tộc Rothschild lại đang thao túng Cục dự trữ liên bang Mỹ, cậu định ngồi yên sao?

Mã Nhược Anh chậc lưỡi, trả lời:

- Không đâu, tôi chỉ là đang cho họ thời gian thôi. Dù sao cũng cùng một họ với nhau, tôi sẽ không dồn người thân của mình tới bước đường cùng đâu!

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhướn mày, lên tiếng đùa giỡn:

- Thôi đi, cứ nói như cậu khoan dung lắm vậy. Ngày trước ngồi lên chiếc ghế số 5 ai đó còn thề thốt sẽ lấy lại tất cả mà, không phải sao?

Người phụ nữ nghe anh nói, liền cười hắt một hơi, nụ cười của cô đạt nơi khóe môi nhưng lại không đạt trong ánh mắt:

- Phải rồi, tôi chính là kẻ máu lạnh như vậy, hai tay dính đầy máu tươi để bước lên chiếc ghế số 5 của gia tộc Rothschild được chưa? Cho nên bây giờ tôi đang ra sức cứu người để bù đắp tội lỗi đây, cậu không thấy à? Tôi vừa mới chữa thương cho cậu đấy, đừng có mà ồn ào!

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh chớp mắt, đôi con ngươi hiện lên đen láy, dù biết người phụ nữ đang đùa theo mình nhưng anh vẫn nói:

- Nhược Anh, những người đó đáng chết. Cậu không cần phải bù đắp gì cả. Gia tộc Rothschild mới là người phải bù đắp lại cho những đau khổ của cậu.

Mã Nhược Anh nghe xong, ánh mắt cô chợt thay đổi, nụ cười trên môi cũng chuyển thành sự chế giễu, trả lời:

- Phải, cậu nói đúng. Bọn họ đáng chết. Đáng chết vì đã cướp mất mẹ của tôi, còn cướp đi quyền được sống của tôi. Cho nên, bọn họ phải trả giá. Tôi sẽ lấy hết tất cả những thứ thuộc về họ... rồi phá hủy chúng.

Tiền tài, quyền lực, nhân cách con người.... mọi thứ, cô sẽ đoạt hết tất cả... rồi chôn một thảy xuống âm phủ với mẹ cô!