Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 276: Tôi cược!




Andrew đối mắt với Âu Dương Vô Thần, đôi con ngươi màu hổ phách trong đêm tối sáng lên như một con hổ, giờ phút này, người ta mới nhìn ra được phong thái của một nhà hắc đạo, nổi tiếng nguy hiểm nhất nhì thế giới ngầm, chứ đâu còn là người đàn ông vô tư hay đùa giỡn như lúc nãy nữa.

Không phải tự nhiên mà 3 người đàn ông này có chỗ đứng vững trong giới hắc đạo như vậy, họ là những kẻ làm mưa làm gió trên thương trường nhiều năm, khiến ai cũng phải nể sợ, chính là vì họ đều có tài năng vượt trội hơn người bình thường.

Stefan được ví như một nhà thông thái của thế giới ngầm, một cuốn bách khoa toàn thư chứa đựng nhiều tri thức. Anh ta hiểu biết mọi thứ, là trí óc thông minh chủ chốt.

Về Andrew, anh ấy là một cỗ máy sáng tạo, có khả năng tư duy và điều khiển cao. Bên cạnh đó, anh ấy còn là người có năng lực xuất chúng khi là người thừa kế đời thứ 3 của gia tộc lâu đời về môn võ Systema ở Nga. Một môn võ pha trộn giữa võ cổ truyền Nga và nhiều tinh hoa võ thuật phương Đông.

Môn võ này đòi hỏi sự tập trung cao độ, kết liễu đối thủ với các đòn nhanh mạnh, dứt khoát. Systema được truyền dạy rộng rãi, là môn võ bắt buộc và cơ bản của quân đội, cảnh sát Nga. Không chỉ dạy đòn đánh hiểm độc, Systema còn rèn luyện cả yếu tố tâm lý và thần kinh thép.

Bởi vậy, Andrew chính là người nắm giữ tinh hoa võ thuật bậc nhất.

Andrew là một người lai, mang 3 dòng máu, Nga, Mỹ và Trung Quốc, bình thường, tính cách anh có chút sôi nổi và phóng khoáng, khác xa hoàn toàn so với phong thái trầm ổn và tĩnh lặng như hai người bạn còn lại của mình.

Vậy nên, nhiều người cho rằng anh là người kém cỏi nhất trong số đó. Người ngoài thường coi thường năng lực của Andrew, vậy nên họ luôn bỏ qua việc đối đầu với anh, thay vào đó, kinh sợ hơn khi đối mặt với Stefan và Âu Dương Vô Thần. Tuy nhiên, chỉ có những người lâu năm trong hắc đạo mới biết Andrew thật sự mạnh tới mức nào.

Giờ phút này, Andrew chính là một con người như thế, gương mặt trong đêm tối hiền hòa nhưng lạnh lẽo một cách lạ thường. Không biết có phải vì lời nói của Âu Dương Vô Thần tác động đến hay không mà biểu hiện trên mặt anh không mang chút nhiệt độ nào, dường như... có chút tức giận.

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình thản, lên tiếng:

- Andrew, tôi biết lí do cậu ngăn cản tôi, nhưng mà... tôi muốn thử. Muốn thử thêm một lần nữa...

- Bây giờ tôi chưa thể chắc chắn được điều gì với cậu, nhưng có một chuyện tôi có thể khẳng định. Tôi thích Âu Dương Thiên Thiên rồi.

Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, không đáp lại lời nào. Vài giây sau, anh đột nhiên bật cười, ánh mắt cũng thu liễm vài phần đáng sợ, gật đầu nói:

- Lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều như vậy, được... cậu muốn làm gì cứ làm, việc của cậu, tôi chưa bao giờ xen vào. Dù sao, nó cũng không ảnh hưởng gì đến tình anh em giữa chúng ta, tôi cũng chỉ là cho cậu lời khuyên mà thôi, muốn nghe hay không, là tùy ở cậu.

- Nhưng mà.... Vô Thần, cậu muốn đánh cược không? Tôi cược, cậu và cô ta... sẽ không đến được với nhau!

- -----…--------------…-----------------

Trong hang động, Stefan ngồi nhìn Âu Dương Thiên Thiên ngủ say, ánh mắt anh ta đặt trên gương mặt cô, đen láy, bình tĩnh… Vài giây sau, Stefan cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Âu Dương Thiên Thiên. Hướng mắt nhìn ra phía ngoài, anh ta đứng dậy, rời đi….

Elena nói xong điện thoại, cô hít một hơi nặng nề, ánh mắt sắc liếc nhìn người bên cạnh, lên tiếng:

- Chuẩn bị trực thăng cho tôi!

Người đàn ông mang áo đen có chút bất ngờ, hỏi:

- Tiểu thư, cô muốn đi đâu?

Elena mím môi, đôi con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo:

- Tôi phải đi đón... vị khách đặc biệt mà Phelan mang tới!

Bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết chặt lại, cô vẫn còn nhớ như in câu nói của người phụ nữ đó: "Elena, tôi đã ở bên cạnh Phelan một thời gian dài rồi, cho nên tôi rất hiểu anh ấy, vào những lúc nguy hiểm, người anh ấy luôn nhớ đến, chính là tôi"

Phelan... anh.... vì sao vẫn còn giữ liên lạc với cô ta?

- ------....----------....--------------------

Ở một nơi khác, trong căn phòng xa hoa sang trọng,

Cô gái mang bộ váy đính kim cương sáng lấp lánh ngồi trên chiếc ghế vàng, đung đưa chân mình.

Trên tay cô ta xoay chiếc điện thoại vừa mới cúp máy, ngón tay trắng nõn thon dài với những chiếc móng màu đỏ chói mắt.

Một người phụ nữ đứng đằng sau, lên tiếng hỏi:

- Hoàng hậu, người nhất định phải đi sao?

Đôi môi trái tim nhoẻn cười quyến rũ, cô gái chống tay lên cằm, chậm rãi đáp:

- Tại sao lại không? Hiếm khi Phelan chủ động gọi điện cho tôi như vậy, có lẽ... anh ấy đã gặp vấn đề nghiêm trọng, cần tôi giúp đỡ rồi.

Người phụ nữ chớp ánh mắt bình tĩnh, nói:

- Nhưng mà, tôi nghe báo lại, hình như cậu ấy đang để ý tới một cô gái nào đó, tên là... Âu Dương Thiên Thiên!

Cô gái nghe đến đây, nụ cười càng sâu hơn, những ngón tay cô ta gõ lên chiếc ghế, lười biếng trả lời:

- Âu Dương Thiên Thiên sao... cái tên nghe rất đẹp. Tôi đang mong chờ giây phút được gặp cô ta đây!

- -------...-----------....------------------

Âu Dương Vô Thần cùng Andrew cầm theo trái cây và nước trở về hang động, trên đường đi, họ nói chuyện bình thường, như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Đúng lúc này, trời bắt đầu nổi gió, cây cối xung quanh nghiêng ngả qua lại. Rồi đột nhiên mặt đất rung chuyển kì lạ, đất đá đều nảy lên, hàng loạt chảy xuống dốc núi.

Andrew nhíu mày, lên tiếng:

- Có chuyện gì vậy? Động đất sao?

- Ngậm cái miệng quạ của cậu lại. - Người đàn ông bên cạnh ngay lập tức nhắc nhở.

Âu Dương Vô Thần cũng ngạc nhiên, ấn đường anh cau chặt lại, nhìn những thứ xung quanh mình một cách khó hiểu.

"Ầm ầm ầm" - Một tiếng động lạ vang lên, làm Andrew cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt bây giờ hiện lên sự nghiêm túc, hỏi:

- Tiếng gì vậy? Hình như là từ trên cao...

Theo hướng đất đá chảy, cả hai người cùng hướng mắt nhìn lên, lúc này... từ trên cao, một đám bụi mù đang chảy xuống phía dưới, mà trong đám bụi ấy, mang theo những viên đá to với kích thước khổng lồ....

Đôi con ngươi của Âu Dương Vô Thần và Andrew đột nhiên mở to, nhìn thấy đám bụi mù đang lao xuống núi với tốc độ kinh người, cả hai bất ngờ đến đứng hình.

Âu Dương Vô Thần là người phản ứng nhanh nhất, anh đảo mắt, như nghĩ đến gì đó, liền lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên!

Âu Dương Thiên Thiên, cô ta vẫn còn ngủ trong hang động!

Dứt lời, anh xoay người chạy vụt đi.

Andrew kinh ngạc nhìn theo, lúc này, đất bên dưới chân anh ẩm ướt, chợt nứt lên từng đường nhỏ, thậm chí có lớp còn trồi lên trên bề mặt.

Andrew nhíu mày, lẩm bẩm:

- Sạt lở đất? Sao lại có hiện tượng sạt lở đất ngay trong đêm thế này?

Dừng một chút, anh ngước mặt nhìn lên phía trên cao, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nói:

- Thiên nhiên rốt cuộc đang bị làm sao vậy?

Nói xong, Andrew liền quay đầu, chạy nhanh về hướng của Âu Dương Vô Thần.

Ở trong hang động lúc này, Âu Dương Thiên Thiên vẫn nằm một mình cạnh ngọn lửa, mặt đất xung quanh lúc đầu chỉ rung động nhỏ, nhưng vài giây sau, nó liền rất mạnh mẽ.

Những tiếng "ầm ầm" vang lên ngay lập tức phá tan giấc ngủ của cô, khiến Âu Dương Thiên Thiên phải mở mắt tỉnh dậy.

- Tiếng gì vậy? - Mơ màng tỉnh giấc, điều đầu tiên trong suy nghĩ của cô là tiếng động lạ đang phát ra.

Đưa tay chống lên trán, Âu Dương Thiên Thiên lờ mờ lắc đầu, sau vài giây đầu óc hoạt động lại, cô mới nhìn xung quanh, bây giờ mới phát hiện trong hang động không có ai cả.

Kì quái, đám người Âu Dương Vô Thần đi đâu cả rồi?

Đưa mắt nhìn xung quanh, chợt cảm nhận dưới tay tê rần, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn xuống thì thấy những hạt cát nhỏ đang nảy lên, đụng trúng vào bàn tay mình.

Ánh mắt như sáng hơn hẳn, cô ngay lập tức đứng dậy, ngước đầu nhìn lên trên hang động, xung quanh đều rung lắc dữ dội, đến đám củi đang cháy cũng bị ép phải tách ra khỏi nhau.

Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, cô liền men theo vách hang chạy ra phía ngoài, quay đầu nhìn lên cao, lúc này, đập vào mắt cô là một đám bụi mù đang lao một cách không phanh xuống dốc, mà trong đám bụi đó, còn mang theo cả đất đá với kích cỡ lớn.

Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là phải chạy trốn, cô theo bản năng xoay người, thế nhưng, đúng lúc này, một bóng đen liền lao tới, ôm lấy người cô ngã xuống đất, lăn lại vào bên trong hang.

Âu Dương Thiên Thiên còn chưa kịp định hình được gì thì đã bị thân thể cao lớn ôm lấy, người cô đập mạnh xuống đất, trước khi tầm mắt hoàn toàn bị che lấp, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy, chính là cửa hạng bị những tảng đá to lớn hoàn toàn bịt kín.

Mà người đàn ông cô nghĩ rằng đang ôm mình, lại xuất hiện ngay trước cửa hang, với ánh mắt đầy hoảng hốt.

Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng hét lên:

- Âu Dương Vô Thần!

*Ngày mai đủ phiếu Tiêu sẽ bão nhé, vì tối mai Tiêu có việc nên sẽ không đăng sớm được, nếu đủ phiếu trước 2h chiều mai, thì Tiêu sẽ bão sớm cho mọi người nha>