Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 234: Rớt thẻ!




Âu Dương Thiên Thiên đứng hình, ánh mắt cô nhìn khoảng cách với ba dấu chấm trên đầu.

Quách tờ hếch? Ai tạo ra cái lỗ chó má thế này vậy? Làm như thế là muốn tuyệt đường sống của cô phải không? Hả?

Ai? Là ai đã làm ra căn nhà mà có cái lỗ to đùng ở giữa vậy?

Âu Dương Thiên Thiên mếu máo, cô đảo mắt, nhón chân lên một chút để nhìn đám người phía ngoài đại sảnh, thấy được ba cái đầu đen đang chụm vào một chỗ, cô cắn môi, quyết định quỳ gối xuống, nhẹ nhàng bò qua.

Vừa bò, cô vừa niệm chú: "Làm ơn đừng ai thấy tôi, làm ơn đừng ai thấy tôi"

Ở bên ngoài, 3 người vẫn như chưa biết gì, Âu Dương Vô Thần nghe Andrew nói, lên tiếng:

- Buổi đấu giá tối nay tôi có nghe nói đến rồi, nhưng mà quy mô không lớn lắm, vậy thì tại sao cả 2 bang chủ Thời gia đều đến dự?

Andrew liếc mắt về phía Stefan, nhún vai đáp:

- Cái này tôi cũng không biết, chỉ là trong danh sách người được mời đều có tên của họ nên tôi mới đến báo cậu thôi. Dù là với lí do gì, thì đây cũng là một cơ hội tốt để chúng ta thương lượng lại với hai người đó, không thể bỏ qua được.

Âu Dương Vô Thần mím môi, nói:

- Lần trước gặp Thời Cảnh Thường, anh ta không dễ thỏa thuận như tôi nghĩ, anh ta rất thông minh, biết sức cương của chúng ta có giới hạn. Lần trước không được, lần này... tôi không dám chắc có được hay không!

Andrew nhíu mày, bất đắc dĩ lên tiếng:

- Dù sao lô hàng lần này cũng lớn, chúng ta tuyệt đối không thể để bang Lão Hổ nắm được quyền tiến vào thị trường Trung Quốc, nếu không ngăn cản được cuộc giao dịch của Thời gia với họ, địa bàn của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng ngay.

Stefan im lặng nãy giờ lúc này mới mở miệng nói:

- Về cuộc đấu giá chỉ là thông tin thứ nhất thôi, còn thứ tôi điều tra được, chắc chắn sẽ giúp cậu trong việc đàm phán với Thời gia. Chính là....

Đúng vào lúc Stefan đang lên tiếng, một giọng nói khác đột nhiên truyền đến:

- Á, thẻ đen!

Âu Dương Thiên Thiên nãy giờ bò như một con rùa sang đến bên kia, vốn là đã thuận lợi đi qua được rồi, nhưng một phần vì sợ hãi nên cô nắm vào bậc cầu thang đứng lên, muốn nhìn ra xem có ai phát hiện không, nào ngờ vừa mới ló đầu ra, cái thẻ trên tay cô quệt ngay vào bờ tường, rơi xuống đất, không những thế còn văng ra xa.

Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng la lên, lúc ý thức được câu nói của mình đả động đến 3 người đàn ông ngồi phía trước, khiến họ quay đầu nhìn qua, thì cô ngay lập tức ngồi thụp xuống như một con cún, ánh mắt hoảng sợ!

"...."

Chết cha rồi!!!