Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 156: Kết thúc chặng đường!




Thời gian trôi qua, phiên tòa cũng đi dần tới hồi kết, trước những chứng cứ sắc bén của luật sư bên khống, lợi thế của Tống Dật Nhiên gần như là không chiếm được nổi 1%.

Cuối cùng, trong sự giãy dụa vô lực, luật sư mà anh ta thuê đã không thể biện minh được nữa, chỉ có thể đứng nhìn bồi thẩm đoàn đưa ra kết luận trong sự tuyệt vọng.

Âu Dương Thiên Thiên nhìn gương mặt vừa mới trải qua 3 ngày mà cứ như đã trải qua nửa đời người của Tống Dật Nhiên, mím môi không lên tiếng.

Tống Dật Nhiên, cuối cùng thì, chúng ta cũng kết thúc được rồi.

Tôi, anh, mối tình kéo dài 7 năm của chúng ta, thêm cả 5 năm nghĩa vợ chồng, hôm nay, chính thức phải nói lời tạm biệt rồi.

Trải qua từng đó thời gian, vui vẻ có, hạnh phúc có, nước mắt có, đến đau buồn cũng có, tuy nhiên, tôi chưa bao giờ ngờ ra kết cục lại là như thế này.

Nếu ngày đó anh không phản bội tôi, nếu ngày đó anh không đuổi theo tôi, thậm chí nếu ngày đó anh chịu cứu tôi, thì có phải, kết cục của chúng ta sẽ khác?

Ở một nơi như thế này, anh liệu có cảm thấy áy náy với tôi không? Tống Dật Nhiên?

Dù chỉ là một chút thôi cũng được, làm ơn.... hãy cảm thấy có lỗi với tôi đi... Có lỗi với tình cảm của tôi, có lỗi với sự tin tưởng và tín nhiệm của tôi... có lỗi... với người mang danh nghĩa vợ anh đi.

Anh đã gây ra cho tôi quá nhiều đau khổ, để đến khi tôi chết đi thậm chí vẫn phải mang nỗi thù hận quay trở về. Bây giờ tôi ở trong một thân phận khác nhìn anh, Đàm Gia Hi không ra Đàm Gia Hi, Âu Dương Thiên Thiên Thiên không ra Âu Dương Thiên Thiên, còn anh? Thì sắp bị tống vào tù sống nốt phần đời còn lại?

Cuộc đời này, kết thúc cũng thật không có hậu nhỉ?

Cuối cùng, phía bồi thẩm đoàn cũng đã có kết luận, tất cả 7 người cùng đồng lòng, đọc lên bản án quyết:

- Phạm nhân Tống Dật Nhiên, phạm tội cố ý ngộ sát, theo Bộ luật Hình Sự năm 2000 của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, chịu tội 20 năm tù giam, không được giảm án!

Tiếng búa gõ vang lên mạnh mẽ, khoảnh khắc "Đinh" tiếng cuối cùng, đột nhiên, một giọt nước mắt chợt rơi xuống gò má của Âu Dương Thiên Thiên.

Cô mím chặt môi, nhắm mắt.

Chồng à, chúc anh đi bình an.... chuyến đi cuối cùng này... em không thể cùng anh đi được rồi.

Nhưng mà đừng lo lắng, sự có mặt của em ngày hôm nay, sẽ là sự đưa tiễn tôn trọng nhất em dành cho anh!

Cảm ơn chặng đường 12 năm anh đi cùng em, kể từ bây giờ.... con đường phía trước... em sẽ tự đi một mình!