Editor: Lợn + Beta: DH
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Dám cá rằng có lẽ tên Diệp Phong này không nghĩ tới Cố Thanh Mâu sẽ trả lời như vậy. Trong suy nghĩ của anh, Cố Thanh Mâu nên sợ điều đó, vì trong quá khứ, chỉ cần nhắc đến chuyện này Cố Thanh Mâu sẽ luôn thỏa hiệp, cho dù đó có là mớ hỗn độn nào, chỉ cần uy hiếp Cố Thanh Mâu, Cố gia sẽ phải lao đầu vào giải quyết. Cậu ta đang mong chờ khuôn mặt của cô sẽ thay đổi, tái nhợt và sợ hãi, cuối cùng quỳ xuống trên mặt đất. Giống như một con chó, cầu xin anh ta.
Nhưng thực tế lại không phải vậy, nó đã tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh ta, đau đến phát điên lên được.
Để đe dọa Cố Thanh Mâu, cậu ta buộc cô phải lên sân thượng. Cậu ta để những người khác đi xuống. Bây giờ chỉ còn hai người, Thanh Mâu và cậu ta, giờ có kêu trời trời không biết, kêu đất đất cũng chẳng hay. Tầng thượng như một góc chết vậy. Hầu như không ai có thể nhìn thấy nó trừ khi những người bên dưới nhìn lên.
“Cố Thanh Mâu, cô bị điên rồi à?” Khuôn mặt cậu ta tái nhợt đi, vì cậu không ngờ cô sẽ buông tay đột ngột như vậy. Ban đầu cậu vẫn đang tựa ở lan can. Nhưng bây giờ Cố Thanh Mâu lại buông tay ra, hơn nữa lan can còn rất thấp khiến, cậu ta ngã nhào xuống dưới nhưng may mắn bám được vào lan can. Một tình huống cực kỳ nguy hiểm. Cả hai tay cậu nắm chặp lấy mép lan can và dùng sức rướn lên. Nếu cậu ta buông tay, thì chắc chắn sẽ ngã xuống. Nhảy xuống từ trên sân thượng cao tầng, nếu bạn không chết, thì cũng tàn phế.
Cậu ta không thể kiềm chế sự run rẩy của trái tim mình. Cậu ta vội vàng quát to với Cố Thanh Mâu, nhưng giọng nói yếu ớt run rẩy. Tay gắng sức nắm chặt lan can: "Cứu tôi, kéo tôi lên, có nghe thấy không?"
"Tôi nói cho cô biết, phóng viên đang ở bên dưới. Chỉ cần tôi hét lên, họ sẽ ngay lập tức tìm thấy cô và tôi. Khi đó, cô sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt, trong sự phỉ nhổ của mọi người. Danh tiếng sẽ hoàn toàn thối nát. "
"Ồ, tại sao tôi phải kéo cậu lên?" Cố Thanh Mâu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, cô nhướn mày và đôi môi nở một nụ cười vui sướng, thưởng thức nỗi sợ hãi trên gương mặt. Đôi mắt hơi nhướn lên và đi về phía trước lan can. Những ngón tay thon dài lướt qua bàn tay của cậu đang bám vào lan can. Cậu ta có thể cảm thấy móng tay của Thanh Mâu nhẹ nhàng gãi vào tay cậu. Cái chạm này khiến da đầu cậu tê dại, trái tim run lên từng nhịp.
Cậu cảm thấy Cố Thanh Mâu như muốn lột da cậu ta ra.
‘Tôi không thích thái độ của cậu." Cố Thanh Mâu mở miệng, ánh mắt âm trầm giống như nhân vật phản diện vậy, môi nở nụ cười.
"Cậu nói, nếu cậu hét lên mọi người sẽ đến, nhưng tôi muốn xem xem mọi người đến trước hay cậu chết trước đấy. Chỗ này, cũng không quá cao mà cũng không có thấp, nhưng nếu rơi xuống không chết cũng liệt nửa người, thực tội nghiệp."
Rõ ràng Cố Thanh Mâu rất quyến rũ, đôi mắt tà mị cong lên, lấp lánh, mái tóc ngắn vì gió mà che đi đôi mắt lấp loáng như có như không, trong con mắt có sự ngẫm nghĩ và lơ đãng.
"..." Cậu ta không dám nói thêm gì nữa, vì cậu cảm thấy Cố Thanh Mâu trước mặt này không giống Cố Thanh Mâu của trước kia, giờ cô thực sự đáng sợ.
"Cố Thanh Mâu, tôi cầu xin cô, mau kéo tôi lên, tôi không chịu được nữa rồi, tôi sai rồi được chưa, miễn là cô kéo tôi lên, cô nói gì tôi sẽ làm." Cuối cùng Diệp Phong cũng chịu thua. Cậu ta không dám hét to vì sợ làm Cố Thanh Mâu tức giận, chỉ đành khép nép cầu xin cô. Bàn tay bám lấy lan can đã run rẩy, rõ ràng là cậu ta đã bám quá lâu. Anh ta không còn sức để chống đỡ nữa.
"Nhận sai?" Cố Thanh Mâu lạnh lùng nói: “Nói cha, con sai rồi.”
"... Kí chủ, ngài chắc chắn không kéo Diệp Phong lên à, cậu ta thực sự sắp rơi xuống đó, đến lúc đó là lớn chuyện đấy.” 115 không hiểu Cố Thanh Mâu định làm gì, nó cảm thấy ký chủ của nó giống như một quả bom hẹn giờ, không ai biết cô ấy sẽ làm gì trong những giây tiếp theo. Bây giờ 115 cảm thấy da đầu tê dại. Mặc dù bọn chúng là một hệ thống phản diện, nhưng nếu làm như vậy, sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi, hơn nữa còn có thể bị nhiều người thấy, chẳng khác gì tìm đường chết cả.
"Bởi vì tôi rất không vui." Cố Thanh Mâu nói, dường như cô không sợ hậu quả gì, bởi vì Diệp Phong khiến cô rất không vui, vì vậy bây giờ cô muốn cậu ta cảm thụ sâu sắc nỗi sợ hãi, kiêu căng ngạo mạn, dường như không rảnh để lo lắng đến hậu quả. Lúc được trọng sinh cô đã nghĩ, cả đời này cô muốn làm gì thì làm cái đó, không phải nhẫn nhịn chịu đựng cái gì hết.
"..." Diệp Phong không nghĩ rằng Cố Thanh Mâu sẽ nói như vậy. Khuôn mặt cậu ta trở nên khó coi. Cậu ta nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vẻ thống khổ được bộc lộ không chút che giấu. Một tay cậu không nắm được nữa, nới lỏng ra nhưng một tay khác vẫn giữ chặt để cậu ta không bị ngã.
"Cha, con sai rồi." Cậu nghiến răng nghiện lợi nói, sau đó, Diệp Phong nhìn Cố Thanh Mâu rồi chờ đợi cô sẽ đưa tay ra kéo cậu lên, nhưng…
Thanh Mâu mỉm cười đặt tay lên đầu cậu ta: "Ơi, ngoan lắm."
"... Kéo tôi lên." Cậu ta gần như rít lên qua kẽ răng, bàn tay run rẩy, gương mặt đỏ bừng, dường như đã đạt đến giới hạn sức lực của cơ thể.
"Tôi có nói sẽ kéo cậu lên bao giờ à?" Cô nhún vai tỏ vẻ mình chưa từng đồng ý chuyện gì cả.
Diệp Phong nghe cô nói xong, cậu muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng... sức cùng lực kiệt, cả người rơi xuống.
"Bộp..." Một tiếng động lớn, Cố Thanh Mâu cũng không thèm nhìn xoay người đi khỏi sân thượng, hầu hết mọi người bị thu hút bởi tiếng động đó, không ai để ý tới Thanh Mâu trên tầng thượng.
"Ký chủ, cậu ta sẽ không chết chứ?" Giọng nói của 115 run rẩy.
"Vẫn còn sống tốt lắm." Cô bước xuống cầu thang. Tòa nhà gồm sáu tầng, Cố Thanh Mâu đi hẳn xuống tầng một. Nơi này có rất nhiều người, Diệp Phong mới từ trên sân thượng rơi xuống, giờ cả người quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch. Hiển nhiên là cậu ta đã sốc quá mức, cơ thể run rẩy. Phía dưới mặc quần jean có thể thấy rõ ràng vệt nước đang chảy ra.
Một mùi nước tiểu khó chịu tỏa ra từ đó.
Cố Thanh Mâu tiến vào đám đông, không có một chút sợ hãi nào, hơn nữa… Còn bước lại gần Cố Thanh Yến.
“Trời ạ, mấy người nhìn kìa, cậu ta đái ra quần!” Có người trong đám đông kinh hô lên khi thấy dấu vết dưới chân cậu ta.