Editor: Tịch + Beta: Vi
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
[1] Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇) Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Trong thư phòng, ông Cố ngồi trên ghế salon nhìn Cố Thanh Mâu, dường như ông có lời muốn nói, nhưng lại không biết nói như nào mới phải, trong tay cầm một chiếc bút, nhưng cầm nửa ngày cũng chưa ghi một chữ, vẻ mặt nghiêm nghị khiến bầu không khí trong thư phòng có vẻ căng thẳng, yên tĩnh quỷ dị.
"Cha, người tìm con có chuyện gì không?” Cố Thanh Mâu cuối cùng cũng lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng trong phòng.
"Con..." Ông Cố nhìn về phía Cố Thanh Mâu, muốn nói lại thôi, ông đặt bút trong tay xuống, nhìn về phía cô, lặng im mấy phút mới mở miệng nói.
"Không có gì, cái này cho con, con đi ra đi." Ông Cố lấy một bình thuốc nhỏ đưa cho Cố Thanh Mâu, sau đó không đợi Cố Thanh Mâu nói gì liền đi ra ngoài, nghiêng mặt không cho cô thấy cảm xúc của ông.
"..." Cố Thanh Mâu cúi đầu, nhìn đồ trong tay, là một bình gốm sứ màu trắng nhỏ, mở nắp bình là một mùi hương nhàn nhạt rất dễ ngửi, đây chính là thuốc trị thương.
Cố Thanh Mâu ngước mắt nhìn cửa thư phòng, khóe môi cong lên, cũng không có biểu lộ tâm tình gì khác, bỏ bình thuốc vào túi áo, quay người ra khỏi thư phòng.
"Kí chủ, đây là ý gì vậy? Ông Cố thực sự vẫn còn thương con gái sao?” 115 có chút nghi hoặc, không hiểu hành động của ông Cố có ý gì. Cố Thanh Mâu đi tới hành lang tầng hai, ánh mắt trầm thấp, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu, cô nhìn phòng khách dưới tầng một, trong phòng khách có một bóng nguời lẻ loi trơ trọi đứng đấy, đó là Cố Thanh Yến.
"Yêu sao? Nếu ông ta thật lòng yêu thương con gái mình, tại sao lại để con gái mình chịu nhiều thương tích như vậy, thậm chí đã chết ở bên ngoài mà còn không biết, nhìn như quan tâm, vậy thực tế thì sao?”
Cố Thanh Mâu bật cười, đôi mắt rũ xuống, dường như Cố Thanh Mâu nhìn thấu tất cả mọi thứ. Tuy rằng có những lúc cô hay tùy hứng làm bậy, chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả, nhưng sự thực lại không phải vậy.
Cô dựa vào lan can tầng hai, nhìn Cô Thanh Yến một mình trong phòng khách.
"╭(°a°`)╮Kí chủ, Cố Thanh Yến ở đó ngẩn người làm gì vậy?" 115 nhìn Cố Thanh Yến, nó không hiểu Cố Thanh Yến nghĩ gì, hình như là tâm tình không vui.
"Đó là không cam lòng, oán hận, phẫn nộ." Cố Thanh Mâu nói, đôi mắt trong veo. Nhìn Cố Thanh Yến như này biết ngay là vì sao.
Có đôi khi, con người chính là như vậy, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, đã được nhận lại càng muốn nhiều hơn, tốt hơn.
Hôm nay Cố Thanh Yến thành ra như này, có thể dùng một câu danh ngôn để hình dung rất đúng, thăng mễ ân, đấu mễ cừu.
Nếu như cho đối phương một chút ơn huệ nhỏ, như vậy đối phương sẽ rất cảm động, nhưng nếu cho quá nhiều, đối phương sẽ nghĩ điều đó thành đương nhiên, không có được nữa sẽ rất oán hận.
Cố Thanh Mâu nhìn chăm chú Cố Thanh Yến đi ra khỏi phòng khách, cô xoay người chuẩn bị về phòng, bỗng nhiên một bóng hình xuất hiện trước mặt cô.
"Đi, Thanh Mâu, anh hai dẫn em đi thư giãn một chút.” Cố Ấn đứng trước mặt Cố Thanh Mâu.