Editor: Hana + Beta: Hy
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
“Cháu đứng ở góc đường, nhút nhát, e lệ nhìn bà, lúc ấy bà đã nghĩ trong nhà chỉ có mỗi đứa bé Thanh Mâu là nữ sẽ rất cô đơn. Thế nên mang cháu về nhà làm chị gái Thanh Mâu, lớn lên cùng con bé. Mấy năm nay, gia đình này xem cháu như con gái ruột, chu cấp cho cháu rất chu toàn.” Bà nội Cố nói, ánh mắt thoáng thấy sự đau thương. Bà nắm lấy tay Cố Thanh Yến. Tay bà nội Cố đã không còn mịn màng nữa do trải qua năm tháng mà héo mòn, da tay nhăn nheo, sờ sờ thì cảm giác có chút thô ráp.
“Thanh Yến, cháu nói xem có đúng không?” Bà nội Cố nhìn mặt Cố Thanh Yến, lại hỏi cô ta.
“Cháu vẫn luôn nhớ, là bà nội mang cháu về, cho cháu một ngôi nhà, cháu sẽ không bao giờ quên.” Cố Thanh Yến nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Bà nội đã lớn tuổi rồi, có nhiều lúc trí nhớ không còn rõ ràng. Nhưng tới bây giờ, Cố Thanh Yến mới sâu sắc cảm nhận được, bà già này không phải đèn đã cạn dầu, cũng không phải là một bà lão hồ đồ. Chỉ sợ là so với người khác bà còn khôn khéo hơn nhiều.
“Bà nội, chắc bà cũng mệt rồi, để cháu dìu bà lên phòng nghỉ ngơi.” Cố Thanh Yến cố ý giả bộ hồ đồ, cứ vờ như là không hiểu ý tứ bên trong lời nói của bà nội Cố, cô ta chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đỡ bà nội Cố trở về phòng.
Bà nội Cố nắm lấy tay Cố Thanh Yến kéo xuống, kéo cô ta lại ngồi trước mặt bà. Đôi mắt đục ngầu của bà nội Cố nhìn về phía Cố Thanh Yến, nụ cười trên mặt phai nhạt đi rất nhiều, lời nói của bà đầy thấm thía, dường như nhìn thấu được một ít tâm tư ở đáy lòng Cố Thanh Yến.
“Thanh Yến, gia đình lo cho cháu vô điều kiện, ăn mặc không cần lo, sống an nhàn sung sướng, cháu được tự do lựa chọn điều cháu thích. Những thứ này gia đình đều cho cháu nên cháu có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ. Nhưng những thứ không phải của cháu thì cháu không thể lấy, đặc biệt là những thứ của Thanh Mâu. Có những thứ thuộc về cháu nhưng cũng có những thứ không thuộc về cháu. Thanh Yến chắc là cháu biết rõ rồi chứ?”
Bà nội Cố đã nói rõ ràng ra hết tất cả. Nếu Cố Thanh Yến đã giả vờ như không hiểu, vậy thì bà trực tiếp nói rõ. Bà nội Cố vỗ vỗ lên tay Cố Thanh Yến, sau đó liền đứng dậy.
“Bà nội, cháu nghe rõ rồi. Để cháu dìu bà đi.” Cố Thanh Yến cố gắng đè nén sự không cam tâm và lửa giận trong lòng xuống. Cô ta đứng lên, khuôn mặt ôn hòa, dịu dàng nói với bà nội Cố. Cố Thanh Yến giơ cánh tay ra chuẩn bị đỡ lấy bà nội Cố.
“Không cần. Thanh Yến nói chuyện với bà từ nãy đến giờ rồi cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Nhớ suy nghĩ thật kĩ lời bà đã nói.” Bà nội Cố lắc đầu, tự mình cầm lấy cây gậy, từng bước từng bước đi lên lầu, thì ra là bà đi đến phòng của Cố Thanh Mâu.
Cố Thanh Yến vẫn còn đứng đó, tay nắm chặt mấy bông hoa vẫn đang cắm trong bình bên cạnh, trong lòng tràn ngập oán giận và không cam lòng. Mấy câu bà nội Cố vừa nói kia ý chính là để cô ta phải tự biết mình, tự biết rõ thân phận của chính cô ta, để không có mưu đồ cướp thứ không thuộc về cô ta. Nhưng dựa vào cái gì mà nói tất cả đều thuộc về Cố Thanh Mâu, vậy còn cô ta, mấy người đó coi cô ta là cái gì chứ?
Trong mắt Cố Thanh Yến âm trầm, ngoan lệ lạ thường, tay bóp chặt bông hoa. Ngay lúc này, cô ta đã muốn cầm bình hoa hung hăng mà đập nát đầu bà già kia, để bà ta không còn mở miệng nói chuyện được nữa.
“Xì...” Cố Thanh Yến rũ tay, hạ mi mắt xuống, thu lại cảm xúc trong lòng.
Nếu như cô ta muốn cướp lấy, thì cô ta đã lấy được từ lâu rồi.