Editor: Suru + Beta: Hy
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
"Được rồi, Càng Đình. Hai đứa bé vừa mới về đến nhà, vất vả lắm bọn nó mới an toàn về nhà được. Con bớt tranh cãi đi, ở trong rừng nhiều ngày như thế nhất định là rất sợ hãi đúng không?" Lúc bà nội mở miệng nói chuyện, khuôn mặt bà hiền từ. Ánh mắt nhìn Cố Thanh Yến một chút, rồi Cố Thanh Mâu một chút. Cuối cùng vẫy tay với Cố Thanh Mâu.
"Thanh Mâu, cháu đến đây."
Cố Thanh Mâu nhìn bà nội dáng vẻ hiền từ tươi cười, cô bước về phía bà nội, ngồi xổm bên cạnh.
"Thanh Mâu nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, tương lai cháu chắc chắn sẽ được nhiều người theo đuổi! Đến lúc đó bà phải cho mấy thằng anh ra giữ cửa mới được." Bà nội Cố đặt tay lên đầu, vuốt tóc cô. Như đang cảm khái, cháu gái của mình hiện tại đã lớn vậy rồi. Sau khi nói xong, bà lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ, đường may tinh xảo ngay ngắn.
"Bà cũng già rồi, Thanh Mâu lúc này gặp mấy chuyện không may. Bà cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cầu thần bái Phật cho con, phù hộ con bình an. Túi này là bà tự may hi vọng đem lại cho con may mắn, bà mong nó có thể phù hộ cháu của bà bình an."
Nói xong, bà nội Cố liền dúi túi vào tay Cố Thanh Mâu, nhìn qua có chút thỏa mãn.
"Tạ ơn bà nội." Cố Thanh Mâu rũ mắt, đôi mắt khẽ đảo quanh. Không còn bộ dáng xù lông như ngày xưa, không hùng hổ dọa người, thanh âm nhỏ nhẹ. Bà nội mở miệng:
"Được rồi! Chuyện hôm nay đến đây kết thúc. Các con mau lên tầng nghỉ ngơi đi. Càng Đình, con không phải có chuyện muốn nói với Thanh Mâu sao? Đi đi, tất cả các con mau đi nghỉ đi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa." Bà nội Cố vẫy tay ý bảo cha Cố cùng mấy anh em Cố Thanh Mâu giải tán. Nói xong bà nội Cố nhìn về phía Cố Thanh Yến đứng đó, sắc mặt đang vô cùng khó coi mà vẫy tay.
"Thanh Yến, lại đây đi. Nói chuyện với bà một chút!"
Cố Thanh Yến mang tinh thần không ổn định đến gần bà nội. Cố Thanh Mâu đứng dậy, nhìn sang gương mặt cha Cố có chút không được tự nhiên. Cha Cố quay đầu nhìn bà nội, ông vốn là một người con hiếu thảo. Nếu như bà nội Cố đã nói như vậy thì tự nhiên ông cũng sẽ không nói gì.
"Mẹ, con lên tầng trước." Nói xong cha Cố nhìn Cố Thanh Mâu, hơi hơi hắng giọng, ho khan một tiếng.
"Theo cha lên tầng, cha có chuyện muốn nói với con." Cố Thanh Mâu cùng cha Cố lên tầng, Cố Ẩn và Cố Quân cũng đi lên. Bà nội Cố rõ ràng có chuyện muốn nói riêng với Cố Thanh Yến, bọn họ đương nhiên không ở lại được.
Trong phòng khách cuối cùng chỉ còn lại hai người Cố Thanh Yến và bà nội Cố.
"Thanh Yến à, con đến Cố Gia cũng đã nhiều năm rồi." Bà nội Cố cầm tay Cố Thanh Yến, cười tủm tỉm mở miệng nói. Giọng nói dịu dàng, bà như đang nhớ lại chuyện xưa. Xúc động vỗ vỗ tay Cố Thanh Yến, tiếp tục nói. "Ban đầu, bà gặp con lúc ở đầu đường. Lúc đó con vẫn còn rất nhỏ, nhìn thật đáng thương. Cũng không biết con bây giờ có còn nhớ không?" Bà nội Cố nói với Cố Thanh Yến như bình thường, nhưng trong lời nói có ngụ ý rõ ràng.
"..." Sắc mặt Cố Thanh Yến không tốt. Cô ta không phải ngu dốt đến mức không hiểu trong lời nói của bà nội Cố có ẩn ý gì.