Editor: Vi – Beta: Hy
"Vì vậy nên các người ở đây trách tôi?" Tô Huyễn vẫn không nói gì nên Cố Thanh Mâu liền mở miệng. Hiện tại cô đang mặc trang phục cao bồi màu xanh nhạt trông vô cùng hấp dẫn và thành thạo. Khóe mắt hơi nheo lại, vừa đúng lúc ánh mặt trời chiếu xuống khiến cô mang dáng vẻ thuần khiết, tràn đầy sức sống, đàng hoàng tiêu sái. Đôi môi hơi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại vì ánh nắng chiếu vào. Trong mắt, ngoại trừ ánh sáng chói lọi còn kèm theo vài tia trêu tức.
"Như vậy cũng tốt hơn, bản thân mình không nghe người ta nói. Một mực muốn đâm đào vào tường, người ta tốt bụng nói với mấy người: cảnh cáo có thể đầu rơi máu chảy. Mấy người cũng không thèm nghe, nghi ngờ mình bị lừa dối hãm hại. Đến khi mấy người thật sự gặp chuyện, lại quay qua trách mắng vì sao lúc trước không ngăn cản. Thật là không hiểu nổi mấy người mà!"
Nói đến đây, Cố Thanh Mâu bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười một tiếng. Cô chậm rãi đi đến trước mặt Cố Thanh Yến và Lý Thiến Nhi, ánh mắt hờ hững liếc qua đám người Diệp Dật Tuấn, sau đó tiếp tục nói.
"Hành động này nên gọi là gì đây nhỉ? Gọi là ngu xuẩn - vừa ngu xuẩn vừa phá hoại. Chỉ có cái loại ngu tới cùng cực mới có thể làm ra loiaj chuyện như thế này! Còn đẩy hết tội lỗi lên bản thân người khác trong khi bản thân mình một chút lỗi cũng không có. Nhìn tôi giống bánh bao hay trái hồng mềm lắm à? Chị Thanh Yến, chị nói thử xem?"
Cố Thanh Mâu cử động đầu, chậm rãi đến gần Thanh Yến. Đôi mắt chăm chú nhìn cô ta dần tái nhợt. Cố Thanh Yến không tự chủ được lùi về sau mấy bước, mãi đến khi lung chạm trúng thân cây gồ ghề sau lưng mới biết cô không còn đường lui. Hơi thở Cố Thanh Mâu mạnh mẽ mang theo tia dọa người lại làm cho Thanh Yến bị đùa đến mức không chịu được.
"Thanh Mâu, em... em đừng như thế! Mọi người đều không có ý trách em!" Giọng nói Cố Thanh Yến nhỏ xíu, thậm chí cô ta không dám đối mặt với Cố Thanh Mâu. Chỉ là cố gắng duy trì nụ cười cứng ngắc khiến mặt cô ta trông thật khó coi.
Cô ta nhớ tới ngày Cố Thanh Mâu tát cô, còn nói thích đánh thì đánh cần gì lí do.
Cố Thanh Mâu không còn là trái hồng mềm để cô ta khi dễ nữa rồi.
"Chị Thanh Yến, chị vẫn chưa trả lời em." Cố Thanh Mâu mở miệng, giống như không thèm để ý bọn họ có trách cô hay không.
Những người khác nhìn thấy Cố Thanh Mâu hùng hổ dọa người đang khi dễ Cố Thanh Yến. Rõ ràng chiều cao hai người không quá chênh lệch, nhưng lúc này, nhìn như Cố Thanh Yến yếu đuối hơn, thân thể mỏng manh bé nhỏ.
"Đủ rồi, Cố Thanh Mâu! Bây giờ chúng ta đang quay trực tiếp, nhiều người đang nhìn đấy. Cô nhẫn nhịn một chút, lúc mới bắt đầu tôi cũng đã nói rồi, chúng ta cần đoàn kết lẫn nhau mới có thể đi vào rừng. Giờ cô đang làm cái gì vậy, lục đục nội bộ, hùng hổ dọa người à?" Lý Kiệt Sâm đến gần hai người rồi mở miệng.
"Được rồi, mỗi người nhường nhịn một chút. Mọi chuyện coi như đã được giải quyết, cũng không được nhắc lại nữa, tránh cho mọi chuyện ầm ĩ làm mất vui." Diệp Dật Tuấn cũng lại gần, nhanh tay giải quyết. Giọng nói ôn hòa, dang tay kéo Cố Thanh Yến sang một bên, Cố Thanh Yến nhìn thoáng qua Diệp Dật Tuấn, sắc mặt ửng hồng.
"Kiêu ngạo cái gì chứ, cũng chỉ là tiểu thư quần áo lụa là thôi mà." Lý Thiến Nhi liếc qua Cố Thanh Mâu, đi tới cạnh Tô Huyễn lầu bầu. Nếu mọi ngày chỉ cần cô ta nói vậy, Tô Huyễn đều đồng tình với cô ta, sau đó từ từ châm chọc. Dù sao danh tiếng của Cố Thanh Mâu cũng chỉ là quần áo lụa là, một chút bản lĩnh cũng không có, đều chỉ dựa vào gia thế mà thôi.
Tiến vào giới giải trí, cũng thầm đắc tội không ít người.