Editor: Na - Beta: Hy
"A..." Tô Huyễn ôm bụng, phát ra tiếng rên rỉ, bụng như bị cái gì đó cào xé, đau dữ dội. Trên mặt vốn là vẻ châm chọc giờ cũng không thấy, chỉ còn lại là vẻ mặt đau đớn gần như vặn vẹo, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
"Đau, đau quá..." Trán Tô Huyễn toát ra mồ hôi, sắc mặt đều trắng bệch. Cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Mâu đứng ở trước mặt, ánh mắt trở nên mơ hồ. Chỉ có thể cảm nhận được khuôn mặt Cố Thanh Mâu lại gần, quan sát cô ta, dùng một loại ngữ khí lành lạnh mở miệng nói.
"Đau? Đau là được rồi, trái cây kia ăn ngon không?"
Khóe môi Cố Thanh Mâu cong lên nở một nụ cười, cô dùng tay bắt được cằm Tô Huyễn. Sau đó đem một quả màu đỏ đang cầm trong tay nhét vào miệng Tô Huyễn, khi trái cây lọt vào trong miệng Tô Huyễn, màu đỏ tươi trực tiếp xuất hiện trên khóe miệng, chảy vào miệng Tô Huyễn.
"Ký chủ, thật ra tôi muốn nói. Hiện tại ngài nhìn rất giống một nhân vật phản diện ác độc. Ừm.... Giống như đang cưỡng ép đút độc dược cho người khác ăn." 115 quay sang Cố Thanh Mâu, lại nhìn nhìn Tô Huyễn đang thở dốc đầy đau đớn trên mặt đất, không khỏi mở miệng nói. Hành động này của ký chủ thật sự không hề ôn nhu chút nào. Nhìn không giống như cứu người, hơn nữa ký chủ muốn có nhiều người quan tâm, thái độ này nhìn không quá tốt đẹp mà.
"Phù..." Tô Huyễn thở hổn hển, ôm bụng, dần dần cảm giác được bụng mình không đau như lúc đầu nữa. Lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần nhìn về phía Cố Thanh Mâu. Hiện giờ cô đứng ở trước mặt cô ta, một dáng vẻ cư cao lâm hạ (*), trên mặt không chút biểu cảm, nhếch môi, đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại nhìn về phía cô ta.
(*) Cư cao lâm hạ: Ở trên cao nhìn xuống
"Tôi nói rồi, đây là lựa chọn tốt nhất cho cô." Khóe môi Cố Thanh Mâu cong lên, cô hơi hất mái tóc ngắn, đôi mắt liễm diễm (**) rực rỡ, cực kỳ hấp dẫn. Không chút lưu tình nào xoay người rời đi.
(**): Sắc nhọn
"Còn không mau đứng dậy, chờ tôi đỡ cô à?" Cố Thanh Mâu bộ dáng thoạt nhìn có chút ngạo kiều, cô mở miệng nói với Tô Huyễn.
"Cô... Đã cứu tôi?" Thân thể Tô Huyễn yếu ớt, từ dưới đất bò dậy. Sắc mặt từ từ khôi phục, đau đớn vừa rồi làm cô ta cảm thấy mình suýt nữa muốn chết mất. Cô ta nhìn Cố Thanh Mâu đứng trước mặt, trong mắt có chút không dám tin, vốn không thể tin được. Cố Thanh Mâu vậy mà vừa rồi lại cứu được cô ta, quả màu đỏ này chẳng lẽ là Cố Thanh Mâu cố ý lấy ra?
"Chỉ là nhân tiện cho cô ăn thôi." Cố Thanh Mâu không để ý đến Tô Huyễn, âm thanh vẫn bình thản như trước, giống như chỉ là tiện tay cho con mèo nhỏ hoặc cún nhỏ ven đường ăn thứ gì đó. Cầm trong tay quả màu đỏ mình hái xuống, Cố Thanh Mâu đi về phía sơn động nhỏ mà cô và Tô Huyễn ở.
"..." Tô Huyễn nhìn bóng lưng Cố Thanh Mâu rời đi. Ánh mắt biến hóa, cô ta cảm thấy cô ta điên rồi. Bây giờ lại cảm thấy Cố Thanh Mâu có chút đáng yêu, dáng vẻ này cực kỳ giống một tiểu ngạo kiều mạnh miệng, cô ta chạy đến bên cạnh Cố Thanh Mâu. Trong lúc nhất thời cũng quên mất trước kia mình đối xử với Cố Thanh Mâu như thế nào, ngữ khí châm chọc thường ngày cũng hoàn toàn không thấy, chỉ là mở miệng hỏi.
"Cố Thanh Mâu, xem như tôi nợ cô một ân tình, chẳng lẽ ban ngày cô nói quả kia không thể ăn là thật? Tôi vừa bị đau bụng cũng là do ăn quả kia sao? Thế nhưng vì sao cô không trực tiếp nói cho mọi người, như thế..."
Tô Huyễn không ngốc, người có thể lăn lộn trong giới giải trí đến bây giờ, hoặc là khôn khéo, hoặc là bối cảnh thế lực hùng hậu. Hiển nhiên Tô Huyễn thuộc về vế trước.
Cố Thanh Mâu nghe Tô Huyễn nói, bước chân cô dừng lại một chút. Quay đầu nhìn về phía Tô Huyễn, nụ cười trên mặt hài hước, đôi mắt đào hoa giương lên.
"Bởi vì tôi cảm thấy khá hứng thú khi nhìn thấy các người tự hại chính mình."
"..." Tô Huyễn.
Cố Thanh Mâu dứt lời, chẳng khác gì như muốn lôi kéo thêm hàng vạn anti-fan nữa.
"Ký chủ, ngài!!! Vì sao không trả lời theo kịch bản?! Ngài thật sự không sợ bị truyền thông vùi dập cho chết sao?" 115 cảm thấy ký chủ nhà mình đang muốn gây sự mà.