Úc Ninh có chút thấp thỏm,không biết biện pháp nhất thời nghĩ ra có hiệu quả hay không. Hàn Phong là CEO của công ty giải trí, là đối tượng yêu thích của các báo lá cải và các tiểu hoa thích ôm đùi vàng. Úc Ninh mặc dù không thích để ý những thứ này nhưng cũng có nghe qua.
Mà điều mà thu hút chú ý cuả cô nhất đó là anh ta thích nghe kịch. Úc Ninh khi tập luyện buổi sáng, tiện thể học có học sơ qua hợp sướng, không nghĩ bây giờ lại có tác dụng.
Nhưng cô đã lâu không luyện, câu nối khi nãy không biết hát có đúng không....
May mắn Hàn Phong cuối cùng cũng xoay người lại. Anh ta không trực tiếp nhìn Úc Ninh mà hỏi Tiền Tụng Ca:" Vai này là kiểu nhân vật gì?"
Tiền Tụng Ca vội nói:" Đỗ Lệ Nương "
Hàn Phong:"..........."
Nguyên bản lòng tốt của anh ta mãi mới tích góp được giờ không sót lại gì, Hàn Phong nhịn xuống xúc động muốn đánh vào cái đầu hói của Tiền Tụng Ca, bổ sung: " Tôi nói là trong kịch bản "
Tiền Tụng Ca vội nói:" là một ca sĩ, tên Phù Cừ "
Hàn Phong:"......."
Anh ta hít sâu một hơi, thực sự là nhịn không được, chuẩn bị mắng chửi người.
Úc Ninh đáp:" Là một nhân vật trọng tình trọng nghĩa, yêu nghề nhưng kết cục không tốt "
Hàn Phong lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Úc Ninh, có thể là do hóa trang, khi nãy xa xa nhìn chất phác hiền lành có chút bình thường, giờ đến gần, mới thấy thú vị.
Nhưng cũng chỉ là cô bé mà thôi.
Hàn Phong hướng Úc Ninh cười cười, nói:" hát cũng tạm được "
Đặc biệt là mấy câu mở đầu, thật là có chút ý tứ...
Mắt anh ta hơi nheo lại, như nhớ về kỷ niệm ngày xưa.
Khúc Huệ nhìn thấy dáng vẻ này liền lập tức nóng nảy, con bé này chỉ y y a a như quỷ kêu hai ba câu, Hàn Phong lại giống trở nên khác thường? Anh ta sẽ không thay đổi chủ ý chứ?
Cô ta vươn tay quấn lấy cánh tay Hàn Phong, nũng nịu:" Biết hát thì có tác dụng gì chứ "
Hàn Phong nguyên bản lúc trước rất dung túng cô ta đột nhiên cười nhạo một tiếng, gỡ ta cô ta ra.
Rõ ràng lúc trước thấy rất đẹp, giờ phút này lại cảm thấy chán ngán. Anh ta chỉ vào một gốc cây gần đó, nói với Khúc Huệ:" Cô ra kia đứng, không được đi chuyển, nếu không đừng nghĩ gặp lại tôi."
Khúc Huệ ngoan ngoãn ra gốc cây phạt đứng. Hàn Phong nhìn xung quanh lập tức có người biết điều đưa cho anh ta cái ghế dựa.
Anh ta không khách khí ngồi xuống, hai tay đặt trên tay vịn, tay phải gõ gõ thành ghế, nhìn phong thái kia dường như anh ta đang ngồi không phải chiếc ghế nhựa 50 đồng của đoàn phim mà là ngai vàng cao quý.
Đột nhiên Hàn Phong giơ tay:" lấy cho tôi một quyển kịch bản "
Biên kịch vội vàng hai tay đưa kịch bản đang ôm trong ngực ra. Hàn Phong lật loạn một lần, không kiên nhẫn hướng người vừa đưa kịch bản hỏi:" Vai diễn của hai cô ấy gọi là gì? Phù cái gì? Dung?"
"Phù Cừ, Phù Cừ " Biên kịch vừa nói vừa bảo người đem trang kịch của nhân vật này đến.
Hàn Phong vắt chéo hai chân, đem kịch bản từng tờ đặt trên đùi xem, rồi sau đó chỉ vào một phân cảnh, nói:" chính là nó " Anh ta nhìn Úc Ninh, sau đó chuyển sang Khúc Huệ:" Hai người diễn cho tôi xem một lần, miễn cho sau này người ta nói tôi quy tắc ngầm nữ minh tinh "
Nữ minh tinh bị quy tắc ngầm nụ cười trên mặt cứng đờ, Úc Ninh vội vàng cúi đầu hướng Hàn Phong nói cảm ơn.
Đây là cơ hội cô dùng chính dũng khí và thực lực tranh thủ được, chứ không phải do lấp liếm mơ hồ như trước.
Hàn Phong vui vẻ nhận lời cảm ơn này, bàn tay phất phất, ý bảo hai người xuống chuẩn bị.
Anh ta dựa lưng vào ghế, uống trà, hóng mát, nhân viên đoàn kịch cả buổi sáng không có việc gì làm nay rốt cục có việc, hầu hạ anh ta như hoàng đế chỉ thiếu đấm lưng bóp vai.
Úc Ninh cầm kịch bản, đây là cảnh đầu tiên của Phù Cừ. < phòng ngủ của Phù Cừ ở Dung Hương lâu vào ban đêm >
Cách bức rèm che, Phù Cừ đang biểu diễn, nàng thân hình yểu điệu, kỹ thuật nhảy uyển chuyển, tiếng ca giống như tiếng trời, một đôi mắt luôn nhẹ nhàng nhìn chăm chú Thuộc Minh Hoa đang một mình ngồi trong ánh sáng mông lung.
Sau lưng Thuộc Minh Hoa, gã sai vặt đang say mê nhìn Phù Cừ nhảy múa.
Thuộc Minh Hoa lại bất sở vi động, nhìn đĩa trái cây đặt trên bàn, hoa văn của chao đèn tây dương chiếu trên mặt anh, giống như hình săm vừa thần bí lại đẹp đẽ quý giá.
Lời bộc bạch: < chính đêm này, Phù Cừ đối với Thuộc Minh Hoa nhất kiếm chung tình >
Bởi vì không có diễn viên phối hợp diễn cùng, đây giống như một vai diễn một người một cảnh.
Cô suy xét đánh giá tâm lý nhân vật, dần dần có chủ ý.
Trang phục và hóa trang đều là có sẵn nên Khúc Huệ diễn trước. Bởi vì bối cảnh và nội dung không phức tạp, cảnh này cũng đã diễn xong trước đó, kinh nghiệm có nên vừa diễn liền đạt.
Cách bức rèm che, điệu hát nhẹ nhàng, tay chân chậm rãi đong đưa, ẩn ẩn đưa tình nhìn Hàn Phong.
Tuy rằng kỹ thuật nhảy không quá uyển chuyển, nhưng kết hợp với hóa trang môi đỏ và sườn xám của cô ta, trực tiếp như hormone phát tán, gần như toàn bộ đàn ông ở đây đều nhìn cô ta.
Hàn Phong thấy cô ta nhảy một lúc, cười nghiêng hỏi Tiền Tụng Ca:" ông không phải nói cô ấy NG nhiều? tôi xem không phải diễn rất tốt sao?"
Tiền Tụng Ca cũng rất kinh ngạc, có lẽ là có áp lức thì có động lực, Khúc Huệ lần này phát huy còn tốt hơn không ít so với lúc quay.
Nếu về sau cô ta có thể đàng hoàng quy củ, cũng không phải không thể giữ lại.
Khúc Huệ cảm thấy bản thân diễn không tồi, thấy biểu cẩm của Hàn Phong và đạo diễn biều thả lỏng, vội cười:" Đây đều do đạo diễn Tiền biết dạy dỗ " Nói xong lại ẩn ẩn đưa tình nhìn về phía Hàn Phong, xấu hổ chọc chọc ngón tay anh ta.
Hàn Phong lười biếng đem tay cô ta lấy ra, nhưng cũng không kêu cô ta đi phạt đứng.
Cùng Khúc Huệ ánh mắt giao nhau trong chốc lát, tâm Hàn Phong lại lần nữa nhớ đến tình nhân mới, đợi một lúc không thấy Úc Ninh lên diễn, nghiêng đầu hỏi: " như thế nào lại lâu như vậy? không cần phải hóa trang, dù sao cũng xem diễn, những cái khác không cần."
Biên kịch vội vàng đi gọi Úc Ninh.
Cô chỉ kịp thay quần áo, chưa kịp trang điểm. Bởi vì do dáng người, sườn xám của tổ kịch có vẻ rộng, màu da trắng ngần bên cạnh sự nổi bật của mái tóc đen như mực ngược lại có vẻ nhạt nhẽo.
Không cần phải nói, dựa vào cảm giác thì cô đã thua vài phần.
Không dùng bài hát vốn có, Úc Ninh lựa chọn ngâm nga giai điệu ngẫu hứng, bắt đầu múa đơn.
Khác với Khúc Huệ, không biết có phải bởi vì chưa luyện tập qua lần nào hay không mà động tác của cô không lưu loát trôi chảy, bước chân hỗn loạn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng, mất tự nhiên, khóe miệng mím chặt, ngay cả "cái nhìn chăm chú nhẹ nhàng " trong kịch bản cũng không có diễn.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra Úc Ninh đang khẩn trương.
Đoạn này có thể nói là ngoài giọng hát của Úc Ninh ra thì không có gì giống trong kịch bản.
Quả thực liền minh chứng cho câu nói của Khúc Huệ trước đó "biết hát thì có tác dụng gì "
Hàn Phong thấy không thú vị, thậm chí còn hoài nghi có phải Úc Ninh cầm sai kịch bản. Khúc Huệ không khỏi đắc ý đứng lên, cô ta vốn diễn không tồi, nay có Úc Ninh phụ trợ, quả thật một trên trời một dưới đất, mệt Tiền Tụng Ca nghĩ ra, tùy tiện tìm một diễn viên quần chúng thay thế vị trí của cô ta.
Nguyên bản nhân viên đoàn phim còn chờ mong Úc Ninh lấy thực lực ngang hàng đối kháng nhưng giờ lại nhàm chán lấy điện thoại ra nghịch,
Chỉ có Tiền Tụng Ca cảm thấy kỳ quái, ông ta có hiểu biết về kỹ năng diễn xuất của Úc Ninh, không đề cập đến đoạn kinh diễm trước đó, đoạn biểu diễn này ngay cả phân cảnh thử đóng nha hoàn trước đó cũng không bằng.
Ông ta không tránh khỏi thấy ở đây có âm mưu gì đó, hay là trước đó khi hai người đi chuẩn bị đã đạt thành hiệp ước gì?
Tiền Tụng Ca nghi ngờ nhìn Khúc Huệ, lại nhìn về phía Úc Ninh, mà người sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ánh mắt Úc Ninh lấp lánh nhìn về một vị trí nào đó phía xa xa, nhấp nhấp hé miệng, lập tức cúi đầu.
Tiếp theo cô tùy ý bước bước hai bước, lại trở lại dáng vẻ như ban đầu.
Dần dần bước nhảy của cô lưu loát hơn, thời gian nhìn nơi đó càng ngày càng dài, ngay cả giọng ca có chút rụt rè nhút nhát cũng mượt mà ngọt ngào hơn.
Tiền Tụng Ca đột nhiên hiểu ra. Cái Úc Ninh đang diễn là thầm mến.
Một nữ tử phong trần nhất kiến chung tình với một thiên chi kiêu tử.
Nàng (cô ca sĩ) tự biết xấu hổ, động tác cũng rụt rè, chỉ dám lặng lẽ rình coi.
Nhưng dần dần thấy đối phương không chú ý những động tác nhỏ của mình, lá gan của nàng liền nổi lên, động tác cũng lơ đãng mang theo hấp dẫn.....
Không khác so với dự liệu của Tiền Tụng Ca.
Ngay cả mọi người đang phân tán chú ý cũng dần dần tập trung ánh mắt trên người Úc Ninh, bước chân của cô chậm lại, không phải vụng về mà là vô lực----------- người trong lòng thủy chung không phản ứng gì tình yêu to lớn hóa thành nỗi ai oán nồng đậm.
Cuối cùng không hề dự liệu trước, tiếng ca cùng bước nhảy đều dừng lại.
Hàn Phong đem tầm mắt đến một dòng cuối cùng trong kịch bản----< Người hầu nói nhỏ bên tai, Thuộc Minh Hoa sắc mặt đại biến, chạy ra khỏi phòng >
Người tan, khúc dừng.