Mẹ Úc kinh ngạc nhìn con gái có chút không giống ngày xưa, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ không tốt.
bà cau mày, có chút nghiêm khắc nói:
" một đứa trẻ như con suốt ngày ở nhà có cách gì kiếm tiền chứ. Kiếm tiền là việc của người lớn, con chỉ cần học hành chăm chỉ, đạt được thành tích tốt là được rồi, đừng nghĩ có suy nghĩ làm những việc không đứng đắn."
Úc Ninh dở khóc dở cười:" mẹ, mẹ suy nghĩ đi đâu vậy "
Úc Ninh tuy nói đã sống một đời nhưng cũng chỉ loanh quanh trong giới giải trí, có tiền liền trả hết cho bọn vay nặng lãi, đối với việc đầu tư, bất động sản vân vân cái gì cũng không biết. Nếu thật muốn cô ngay lúc này đưa ra biện pháp để kiếm tiền thì quả là làm khó cô, nói có cách chẳng qua là kế tạm thời thôi.
cô ngẫm nghĩ khuyên:" dù sao cũng đừng vội bán nhà. Mấy hôm trước con có nghe dì vương cách vách nói nhà chúng ta thuộc diện phải phá bỏ và dời đi nơi khác."
Mẹ Úc có chút kinh hỉ nhìn Úc Ninh " thật sự phải phá bỏ?"
rồi sau đó do dự:" những khu nhà cũ đã bị phá đi, nhưng nhà ta cách xa khu đó mà lại còn là nhà thương mại............."
nhà có phá đi không Úc Ninh thật sự không biết, nhưng có một việc cô chắc chắn, đó là vào 6 tháng cuối năm nay giá nhà ở thành phố đột nhiên tăng lên, cho đến năm sau thậm chí còn tăng không chỉ gấp đôi.
đến lúc đó nếu thực sự phải bán nhà, giá cũng có thể tăng lên không ít, nói không chừng có thể trả được một nửa khoản nợ.
Mẹ Úc trong lòng cân nhắc đến lời nói của Úc Ninh. Nếu thực sự phải phá bỏ và dời đi nơi khác thì nhà thật sự không thể bán lúc này. Dù sao nghe rất nhiều người nói, đầu năm nay tiểu khu cũ ở phụ cận không xa vì cũ nát mà phải phá bỏ dời đi nơi khác, mỗi nhà ít nhất cũng được bồi thường gấp năm lần tiền nhà, quả thực là giàu chỉ trong một đêm.
Bà cũng không yêu cầu xa vời như vậy, chỉ mong có thể sớm chút trả hết nợ, là cho con cái yên tâm học hành.
đợi đến tối lại sang cách vách hỏi vậy.
nghĩ như vậy, mẹ Úc nói với Úc Ninh:
" việc này con không cần quản. Ninh Ninh, nếu con không ngủ thì đi ra ngoài ăn sáng, mẹ còn bận chút việc không thể nấu bữa sáng cho con được."
việc mà mẹ Úc nói đến chính là đi làm ở quán bánh bao của dì. Cụ thể thì đời trước cô không có chú ý đến nên cũng không rõ lắm, nhưng hôm nay tay mẹ cô bị thương làm cái gì cũng không linh hoạt. Úc Ninh chưa kịp khuyên nhủ thì cái chậu trong tay mẹ cô lại rơi xuống đất.
Úc Ninh đau lòng nói:" mẹ, mẹ đã bị thương như vậy hay là nói với dì nghỉ một hôm, con đến tiệm thuốc mua thuốc sát trùng."
Mẹ Úc lắc đầu:" trong tủ thuốc có dầu hoa hồng, bôi một chút là được rồi, quán dì con người làm không đủ, bây giờ sắp đến giờ mở tiệm, mẹ lại đột nhiên xin nghỉ, dì con sẽ rất bận"
Lại thiếu người, cũng là người thân lại không phải chủ tớ, làm gì phải khắc nghiệt như vậy chứ, Úc Ninh nghĩ.
Nhưng cô cũng biết lấy tính cách của mẹ cô có gì đều chịu đựng một mình, chắc chắn sẽ không nói cho dì việc tay bị thương.
Đời trước không biết từ bao giờ cứ thời điểm chuyển mùa là tay mẹ cô lại đau. Úc Ninh đưa bà đến khám ở bệnh viện lớn, cũng khám qua trung y, nhưng hầu như không có hiệu quả. Xem ra có lẽ đã bắt đầu từ thời điểm này đi
Úc Ninh thực sự đau lòng mẹ, tự xung phong nhận việc:" mẹ, không bằng như vậy,mẹ ở nhà nghỉ ngơi con sẽ đến quán dì để hỗ trợ"
Tựa hồ không nghĩ tới con gái trước giờ ngây ngô lại nói như vậy, Úc Ninh ngẩn người, cười:" hài tử ngốc, con đi thì giúp được gì chứ,dù tay mẹ bị thương nhưng vẫn khỏe hơn con a "
Úc Ninh không phục:" sao con lại không giúp được gì chứ? "
Mẹ Úc thấy Úc Ninh tức giận liền cười, không nhịn được liền lấy tay bẹo khuôn mặt còn mang nét trẻ con của con gái:" đồ ngốc, con ngay cả đồ trong đều là mẹ giặt thì có thể làm gì chứ "
Úc Ninh mặt liền đỏ bừng, cô đời trước cho đến khi học đại học cũng chưa từng giặt quần áo của bản thân, hai tháng đầu năm nhất đại học cũng bởi vì suốt ngày đem quần áo về nhà giặt mà bị bạn cùng phòng chê cười, sau này mới chậm rãi thích nghi với cuộc sống tự lập.
hiện giờ nghĩ lại bản thân trước kia thật không hiểu chuyện!
Úc Ninh hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:" mẹ, mẹ nói đúng từ giờ quần áo con sẽ tự giặt, bằng không về sau học đại học cũng không thể lại mang về nhà giặt đi? còn việc hôm nay con đến quán dì hỗ trợ mẹ không cần tranh với con. Mẹ ngày nào cũng vất vả, hiện tại tay lại bị thương, làm con gái như con lại cả ngày ở nhà, ngay cả việc nhỏ này cũng không giúp được thì tối ngủ trong lòng cũng không yên ổn "
Mẹ Úc dần dần ngừng cười, tựa hồ có chút không chắc chắn mà nhìn chằm chằm Úc Ninh trong chốc lát, mím mím môi, tiếng nói có chút khàn khàn:" vậy thì mẹ sẽ chờ xem biểu hiện của con"
Mẹ Úc xoa xoa đầu Úc Ninh:" nhưng cũng không cần miễn cưỡng bản thân, không làm được cứ nói với mẹ, mẹ vẫn còn chưa già đâu"
dứt lời hướng Úc Ninh cười ôn nhu
Úc Ninh cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mẹ, mũi có chút chua xót.
cô hướng mẹ nắm chặt tay:" con sẽ cố gắng!"
Cửa hàng bánh bao nhà dì cô là của nhà dượng để lại, là một cửa hàng gia truyền đã có từ mấy chục năm trước, buôn bán rất được, mỗi ngày mở cửa lúc 6 giờ sáng mà đã có hàng dài người xếp hàng mua bữa sáng, đông khách nhất là lúc 7-8 giờ sáng, ngoài cửa hàng xếp hai hàng người dài là việc thường thấy.
Đầu năm nay có rất nhiều loại thức ăn sáng đa dạng phong phú mà cửa hàng bánh bao này có thể trụ vững nhiều năm như vậy, ngoài nguyên liệu phong phú, nhân nhiều vỏ mỏng ra, mùi vị và phương pháp làm bánh bao cũng rất đặc biệt. Hai thứ này tất nhiên là không thể truyền ra ngoài, chỉ có hai người dì và dượng biết. Tất cả bánh bao của cửa hàng đều là do hai người họ làm.
Ngoài hai vợ chồng dì, còn hàng còn có hai nhân viên phụ trách bán bánh bao, thu tiền. Trong đó có một bác gái hơn 50 tuổi là họ hàng xa của dượng, người khác tất nhiên là mẹ Úc Ninh. Có những lúc quá bận thì mẹ Úc Ninh cũng giúp đỡ nhào bột.
Bởi vì ở nhà trì hoãn chốc lát mà đường đi lại không quá quen thuộc nên khi Úc Ninh đến quán đã có chút muộn. Cũng may so với thời gian mọi người ăn sáng vẫn được tính là sớm nhưng cửa hàng đã rất bận.
ở ngoài cửa chỉ có nhân viên đứng, thấy Úc Ninh đi tới, lại nhìn ngó xung quanh, liền hỏi:" cháu gái mua bánh bao à? nhân thịt một đồng một cái, nhân rau một đồng ba cái."
Úc Ninh hướng bà ấy cười:" không phải, cháu không đến mua bánh bao, cháu là cháu họ ngoại của dì Lâm, hôm nay đến đây để hỗ trợ."
" A.........................." bác gái ngẩn người, có chút hoài nghi nhìn Úc Ninh, quay đầu hô " uy, tiểu Lâm, cháu gái con đến này "
Một người phụ nữ đang ngồi trong quán nghiêng đầu nhìn Úc Ninh, lãnh đạm nói:" dì cho nó vào đi" rồi lại cúi đầu làm việc trong tay
Bác gái hướng Úc Ninh gật đầu, đem kéo tấm chắn cửa ra cho Úc Ninh vào.
Dượng cũng ở trong quán, thấy Úc Ninh liền cười hòa ái:" tới rồi "
Úc Ninh vội chào:" dượng, dì "
Dượng gật đầu, lại dùng mu bàn tay vỗ vỗ cánh tay vợ, nhỏ giọng thúc giục:" Ninh Ninh gọi em đấy "
Dì không lên tiếng, chậm rãi gói kỹ chiếc bánh bao trong tay, lúc này mới đột nhiên mở miệng, hỏi:" mẹ cháu bị bệnh hay có việc gì?"
Úc Ninh không nghĩ đến dì lại hỏi vấn đề này. Cô không chắc mẹ Úc có đem chuyện vay nặng lãi nói cho dì hay không, liền chỉ nói:" tay của mẹ cháu bị thương "
Dì không nói chuyện, Úc Ninh mơ hồ thấy bà cười nhạo một tiếng, bộ dạng không cho là đúng.
Trong trí nhớ của Úc Ninh, người dì này tính tình kỳ quái, mà từ trước giờ vẫn không mấy hòa nhã với gia đình cô, Úc Ninh có chút sợ bà.
Cho đến sau khi Úc Ninh trưởng thành, có chút danh tiếng trong giới giải trí, Bà vài lần nói lời châm chọc làm cô tức đến nỗi muốn mẹ đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy. Mẹ cô lại phản đối nói dì kỳ thực là người tâm địa vô cùng tốt, chỉ là không biết biểu đạt ra sao.
Úc Ninh thấy mình công việc bận rộn, mẹ lại không có người bầu bạn nên chỉ có thể từ bỏ
bây giờ thấy bộ dạng không nóng không lạnh của dì, những đè nén trong lòng cô lại dâng lên.
cô nói:" dì, mẹ cháu thực sự không thoải mái, không thể đến, cháu đến giúp. Mặc dù không bằng mẹ nhưng dì bảo cháu làm gì cháu tuyệt đối không ngại mệt, sợ khó