Trọng Sinh Em Gái Quốc Dân

Chương 16: Cà phê




Người thanh niên vươn tay kéo mạnh vạt trước áo sơ mi của Lý Bân, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi:" Lý Bân, cậu không phải là quá xem trọng bản thân đi?"

Lý Bân nhún vai, trên mặt xuất hiện một nụ cười, chậm rãi nói:" kỳ thật tớ còn một việc khác muốn nói với cậu, chính là............. bộ phim này, công ty trước đó đã đầu tư một nghìn vạn "

"........." người nào cùng Lý tiên sinh hợp tác thì phải luôn chuẩn bị trước tâm lý, anh ta gần như phát điên hỏi:" việc lớn như vậy cậu lại không thương lượng với tớ?"

Lý Bân vẫn cười như cũ:" theo biểu quyết của cổ đông, các hoạt động đầu tư đều do tớ toàn quyền phụ trách, không cần thiết phải báo cáo với cậu "

Người thanh niên hít sâu một hơi, càng thêm kéo chặt vạt áo sơ mi của Lý Bân.

" cậu........." bởi vì dùng lực quá mạnh mà các xương ngón tay của anh ta dường như muốn chọc thủng da thịt.

" Anh.... anh Lục, anh Lý, mua được rồi, mua được rồi " Tiểu Trần thở hồng hộc chạy tới, trong tay một phải một trái cầm hai túi màu trắng.

nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, anh ta lập tức luống cuống, đem hai túi đều treo trên một cổ tay, tiến lên giữ chặt Lục Xiển cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vung nắm đấm.

" anh Lục, anh Lục, Lục đạo diễn, có gì từ từ nói, mặt anh Lý không thể đánh a " anh ta hoảng sợ nói------ngày mai Lý Bân còn phải đi đến gặp đạo diễn Tiền a.

Nghe nói vị đạo diễn này tuy rằng danh tiếng không cao, nhưng là một người cực kì nghiêm khắc, cầu toàn, tính tình lại đặc biệt tồi tệ, không chỉ không qua loa với bất kỳ một thước phim nào mà đối với phẩm chất của người diễn viên luôn xoi mói. Lý Bân phải mất không ít sức lực mới có được cơ hội này, vạn nhất trên mặt xuất hiện một quyền ngày mai bị ghét bỏ vì đánh nhau thì làm thế nào?

Tiểu Trần mặt đều nhăn lại. Lục Xiển lại dường như không vì bất cứ điều gì mà buông tay. Anh ta lộ ra một ý cười châm chọc:" cũng đúng, không so đo với tiểu bạch kiểm dùng khuôn mặt kiếm tiền như cậu " anh ta giọng điệu rộng lượng, Tiểu Trần vội chân chó thổi phồng anh ta lên.

Lý Bân hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng thoải mái, thích ý đứng xem, giống như màn kịch trước mắt cùng bản thân không có quan hệ gì.

không đến vài ngày sau, Úc Ninh lại đi chụp quảng cáo, bên này chỉ còn một phân đoạn cuối, cô cũng có thời gian yên tĩnh ngồi trong nhà khổ cực học tập.

Lúc trước cô đến trường gặp thầy giáo đăng kí học lại, lại bị phê bình một phen, nói cô không có kế hoạch, gần như đã bỏ lỡ một nửa chương trình học thêm mùa hè, sau đó còn giao cho cô một đống lớn bài tập các môn học. Bởi vì thực sự đã lâu không làm bài tập, Úc Ninh gần như phải ôn tập lại từ đầu mới có thể miễn cưỡng nhớ lại một chút nội dung chương trình học ở cao trung.

cô làm đề nào cũng gần như phải giở lại từ đầu đến cuối giáo trình, khó khăn như bắt đầu học lại từ đầu.

mẫu sữa mới rất nhanh đã đưa ra thị trường, Hoàng Vi Vi nhìn thấy, ngạc nhiên chạy đến nhà tìm Úc Ninh.

" Đây rõ ràng là xâm phạm quyền hình ảnh a! cậu không tức giận sao?" Hoàng Vi Vi tức giận xoay xoay chai sữa, thề không bao giờ..........uống sữa của công ty này nữa.

Úc Ninh nhìn chai sữa--------------- chụp cũng không tồi a.

Cô lật trang lý giải của bài thơ cổ, nói:" ân.......... bọn họ có trả thù lao "

Hoàng Vi Vi nguyên bản đang tức giận bất bình lập tức kinh ngạc dừng lại:" bao nhiêu, bao nhiêu "

Úc Ninh giơ " ba " ngón tay

Hoàng Vi Vi nhăn mũi:" ba nghìn? quá ít đi!"

Úc Ninh cười lắc đầu.

"............." Hoàng Vi Vi không thể tin nói " ba trăm "

Úc Ninh "...................."

" tớ trong lòng cậu chỉ đáng bao nhiêu đấy thôi sao?" Úc Ninh oán hận dùng ngón tay đẩy cô ấy ra.

Hoàng Vi Vi không một chút yếu thế chọc chọc má phúng phính của Úc Ninh:" ai kêu cậu thừa nước đục thả câu!"

Hai cô gái náo đến ầm ĩ, điện thoại Úc Ninh đang đặt trên bàn vang lên, cô đẩy Hoàng Vi Vi đang như con cua bám trên người ra, đi lấy điện thoại.

Gọi điện đến là một số lạ, cô suy nghĩ hai giây, vẫn là nhận điện thoại.

" alo, là em gái bánh bao phải không?"

tiếng điện thoại truyền đến sột soạt, âm thanh đầu kia điện thoại có chút xa lạ, nhưng gọi cô như vậy, ngoài Kỳ Viễn Văn thì cô không nghĩ đến người thứ hai.

" kỳ sư huynh " Úc Ninh nghiêm túc gọi.

dường như luôn dán tai lên điện thoại, Hoàng Vi Vi vẻ mặt bỡn cợt hướng Úc Ninh cười.

Kỳ Viễn Văn nói:" Anh nghe nói em còn học cấp ba đi? gần đây được nghỉ hè phải không? hôm nay rảnh không?"

Úc Ninh nhìn chồng sách như núi như biển trên bàn, có chút bất đắc dĩ nói:" có "

dù sao đã kí hợp đồng, cô bây giờ lại không phải lên lớp, tùy thời tùy lúc gọi đến cũng là hợp lý. Cô cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng bản thân chỉ nhờ đoạn quảng cáo mấy chục phút mà lấy được năm vạn.

" Vậy bây giờ em có tiện đến đây một chuyến không? ở giao lộ X đường X, có một quán cà phê, anh chờ em ở đó." Kỳ Viễn Văn nói

Địa chỉ Kỳ Viễn Văn nói Úc Ninh đại khái cũng biết, nhưng chưa bao giờ thấy quán cà phê gì, nhưng Kỳ Viễn Văn cũng đã nói rõ ràng như vậy thì chắc chắn sẽ không khó tìm.

Úc Ninh đáp ứng, nói khoảng một tiếng sau sẽ đến.

Hoàng Vi Vi ngay khi nghe Úc Ninh nói tạm biệt thì chính là chờ không kịp mà sáp đến, bát quái hỏi:" Kỳ sư huynh là ai? gọi thân mật như vậy "

Úc Ninh hoàn toàn không thẹn với lương tâm giải thích:" chính là người ngày đó chụp quảng cáo cho tớ "

" đẹp trai hay không?" Hoàng Vi Vi cười hề hề như kẻ trộm.

" bình thường, chính là người bình thường " Úc Ninh nói, bắt đầu dọn dẹp những thứ trên bàn.

Hoàng Vi Vi thấy không thám thính được gì, lập tức cảm thấy không thú vị, trái lo phải nghĩ, vẫn là trong lòng hiếu kì, nói với Úc Ninh:" nếu không tớ đưa cậu đi "

Úc Ninh biết nếu không tận mắt thấy thì cô ấy sẽ không từ bỏ, nên chỉ có thể đồng ý.

địa chỉ Kỳ Viễn Văn nói ở gần ngoại ô, lên cầu vượt là một đường thông suốt không gặp chở ngại gì, Úc Ninh không đến nửa tiếng đã đến rồi.

Chiếc ô tô vòng quanh điểm hẹn một vòng, rất nhanh đã tìm thấy quán cà phê.

Hai cô gái ở bên ngoài nhìn một vòng, Kỳ Viễn Văn vẫn chưa đến, liền quyết định vào trong quán chờ.

quán cà phê này không lớn, diện tích chỉ hơn hai mươi mét vuông, là quán theo phong cách loft tiêu chuẩn, gạch tường, hầu hết các tấm kính cửa sổ và các đồ nghệ thuật bằng sắt với hình dạng phục cổ càng khiến cho không gian nhìn rất có phẩm cách.

là một học sinh vừa mới tốt nghiệp cao trung, Hoàng Vi Vi chưa bao giờ nhìn thấy một nhà hàng nào như thế này, suy nghĩ bắt đầu xoay chuyển như rada.

đột nhiên, Hoàng Vi Vi kéo mạnh tay Úc Ninh, Úc Ninh không hiểu nguyên do, cô ấy kích động nhỏ giọng nói:" là Lâm Phóng a! Lâm Phóng!!! Ngọa Tào, còn có Dunk! Lăng Chung! Hứa Duy Tâm a! như thế nào lại nhiều ảnh ngôi sao như vậy!!! " tộc theo đuổi ngôi sao trước còn giữ được bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy hàng loạt bức ảnh có những gương mặt quen thuộc thì hoàn toàn kích động đến nổ tung rồi, không ngừng khoa tay múa chân với cái tường.

Cô gái ở quầy quản lý dường như đã qua quen với việc lần đầu tiên khách tới sẽ phản ứng như vậy, bình tĩnh nói:" xinh hỏi hai vị cần gì?"

Hoàng Vi Vi phục hồi lại tinh thần, nhìn thực đơn viết tay mà cảm thấy mơ hồ.

Vì cái gì nơi này không có cappucino, mà là một loạt những từ tiếng anh cô xem không hiểu.

Cô nhìn về phía Úc Ninh, Úc Ninh lại bình tĩnh gọi hai cốc latte đặc biệt nổi tiếng gần đây.

cô gái hỏi:" xin hỏi dùng sữa bò hay sữa đậu nành làm?"

Úc Ninh nghĩ chưa bao giờ uống latte làm từ sữa đậu nành nên gọi sữa đậu nành.

đưa đến một tờ tiền, thái độ của cô gái rõ ràng ân cần hơn rất nhiều so với trước, mời Úc Ninh và Hoàng Vi Vi trước tìm chỗ ngồi.

Hoàng Vi Vi nhịn không được nhỏ giọng nói bên tai Úc Ninh:" thực đơn quán này viết cái gì a, cậu xem hiểu sao? tớ chỉ xem hiểu mỗi từ brazil.... "

Úc Ninh nói:" tớ cũng không xem hiểu vài cái, tùy tiện chọn "

Úc Ninh cũng không phải nói dối, trước khi đi vào quán cô vẫn không nghĩ đến, chỉ đến khi nhìn thấy những bức ảnh ngôi sao treo trên tường mới phản ứng lại, đây sợ là một quán cà phê có tiếng trong giới.

Nghe nói chủ quán là một ngôi sao nhỏ đã tránh bóng nhiều năm, ngày thường thường ở nước ngoài, sở thích lớn nhất là sưu tầm các hạt cà phê, mà cà phê quán bán ra đều làm từ các thứ ông ấy sưu tầm được.

điểm đặc biệt thu hút của quán này chính là ở mùi vị vốn có của các lại hạt, tất cả chúng đều được gia đình tự tay sao, cà phê cũng không có quá nhiều loại, chủ yếu là chỉ có latte, Americano, bởi vì do gần phim trường nên Úc Ninh cũng uống qua mấy lần, mùi vị không giống so với mua ở nơi khác, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

rất nhanh, hai cốc latte lạnh được mang ra. Úc Ninh chính đang nhắn tin bảo Kỳ Viễn Văn là mình đã đến rồi, Hoàng Vi Vi khẩn cấp uống một hớp lớn cà phê, sau đó, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.

Úc Ninh sợ đến run cả tay, ngẩng đầu lên, thấy mặt và hốc mắt Hoàng Vi Vi đều hồng hồng.

Hoàng Vi Vi khổ sở vạn phần đem cà phê nuốt xuống, oán trách nói:" cà phê này thế nào lại không bỏ đường a!! thật đắng!! "

Úc Ninh nhìn trái nhìn phải, tìm được khu nguyên liệu. Các nguyên liệu này rất phong phú, chỉ có siro cũng có hơn mười loại.

cô lấy đường cát quen thuộc nhất thêm vào hai cốc, còn chưa trở lại chỗ ngồi, chuông gió Nhật Bản treo ở cửa vang lên những tiếng " đinh đang ". Một thanh niên mặc áo đen, quần đen, mũ làng chài nhạt màu đi vào.

Úc Ninh cảm giác chiếc mũ kia có chút quen mắt. Khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ hơi ngẩng lên, bước chân của người thanh niên dừng lại một chút, trước thoáng nhìn mặt Úc Ninh, sau đó lại đem tầm mắt chuyển qua cốc cà phê trên tay cô, cuối cùng cất bước đi, nói với cô gái ở quầy:" mười cốc latte, mười cốc Americano, năm cốc trà sữa hồng kông, năm cốc trà ô long."

cô gái cười rất ngọt ngào, hỏi:" xin hỏi có yêu cầu gì đặc biệt không? dùng sữa bò hay các loại sữa khác?"

Cứ An lạnh lùng nói:" không có, không cần đổi "

Hoàng Vi Vi trời sinh thích ngắm các anh chàng đẹp trai, từ khi Cứ An tiến vào cửa thì tầm mắt chưa từng rời đi, đặc biệt là khi anh chàng đẹp trai đó đi đến bàn hai người, cô quả thực là cảm thấy hít thở không thông.

Cứ An đang chờ cà phê thì thấy có một chỗ trống bên cạnh bàn của Úc Ninh và Hoàng Vi Vi liền đi đến tiện tay kéo ghế ngồi xuống.

Hoàng Vi Vi vẻ mặt " cậu không phải lừa tớ chứ? đây là người bình thường? cậu không phải muốn độc chiếm anh chàng đẹp trai này chứ? "

Úc Ninh bất đắc dĩ, mở miệng chào hỏi:" Cứ sư huynh, tìm tôi có việc gì sao?"

Hoàng Vi Vi quả nhiên lập tức bình tĩnh lại --------nguyên lai là đổi người nha, nhưng Úc Ninh khi nào quen biết một anh chàng đẹp trai như vậy mà không nói với cô!!!

Cứ An rõ ràng bị xưng hô " Cứ sư huynh " làm sửng sốt, nhíu mày một chút, nhưng cũng không nói gì.

Anh ta nói:" Kỳ Viễn Văn không rảnh, tôi đến đưa cô đi "

Đưa đi? đi đâu?

Úc Ninh khó hiểu.

Chẳng lẽ họ muốn đến phòng bếp phía sau của nhà hàng này để quay quảng cáo? Cho dù hoàn cảnh ở đây rất đặc biệt, nhưng cô vẫn thấy ở stadio thích hợp hơn.

Cứ An vừa nhìn thấy bộ dạng ngốcc nghếch không trả lời của Úc Ninh liền cảm thấy phiền, đặc biệt lại còn có một người khác cứ nhìn chằm chằm anh ta không dời, chẳng lẽ trên mặt anh ta có nam châm sao?

Cứ An không kiên nhẫn đứng lên:" Đồ uống cô cầm, tôi đi lấy xe " không đợi Úc Ninh trả lời liền rời đi.

Hoàng Vi Vi lập tức muốn Úc Ninh thành thật khai báo. Úc Ninh chỉ đành giải thích cho cô ấy.

Hoàng Vi Vi hai mắt tỏa sáng:" tớ còn chưa từng thấy chụp quảng cáo đâu!" rồi lắc lắc cánh tay Úc Ninh:" Úc Ninh tốt bụng, cậu mang tớ đi cùng được không mang tớ đi đi.................."

Úc Ninh bị cô ấy dây dưa đến không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Lấy được đồ uống, Cứ An đã chờ bên ngoài, Hoàng Vi Vi nhìn thấy chiếc xe lại kinh ngạc một phen. Úc Ninh làm bộ cái gì cũng không biết cùng Hoàng Vi Vi lên xe. Cứ An nhíu mày, qua kính nhìn thoáng qua" con khỉ "đang hưng phấn quá độ, hoàn toàn không có ý định lái xe.

ánh mắt Úc Ninh trong lúc vô tình đụng phải ánh mắt anh ta, rõ ràng thấy được ý tứ " đây là có chuyện gì "

Úc Ninh nhớ tới lần trước anh ta đưa bản thân về, chột dạ lại hùng hồn nói:" bạn tôi đi cùng với tôi, cô ấy lại là một cô gái, một mình ở lại nơi hoang vu này thật không an toàn "

Hoàng Vi Vi vội vàng gật đầu, làm bộ dạng " tôi sẽ rất ngoan "

mắt Cứ An nheo lại, không lái xe cũng không nói chuyện. Úc Ninh cảm thấy anh ta nhất định tức giận rồi. Ước chừng qua một phút đồng hồ, anh ta nổ máy, lái nhanh đi. Úc Ninh không kịp đề phòng, suýt chút nữa đụng đầu vào ghế trước. Nhưng đã đến nơi này vẫn còn lái xe đi đâu?

Úc Ninh tìm kiếm trong trí nhớ, cảm thấy con đường hai bên không hiểu sao rất quen thuộc, dường như là đi..............

Cô nhất thời thanh tỉnh, cổ họng thậm chí còn có chút khô hỏi:" chúng ta.............. đây là đang đi đâu?"

Cứ An từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt không được tốt của Úc Ninh, lái xe chậm lại, ngữ khí không tự giác có chút nhu hòa:" phim trường Thiên Hải "