Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 239: 239: Sóng Gió Lại Bất Ngờ Ập Đến





Trước ngày hôn lễ ba ngày.
Nghi An và anh đi thử váy cưới, sau đó thì chụp ảnh cưới lưu niệm lại.

Nghi An thích mặc váy cúp ngực, nên anh đã cho người thiết kế một chiếc váy soa rê màu đỏ cúp ngực.

.

ngôn tình hay
Mọi thứ đều ưu tiên nghe theo lời cô.

“Rất đẹp”.

Nghi An thử váy xong thì đi ra cho anh nhìn.

“Nhưng phần ngực này chỉnh lại một chút”.

Phần bèo nhún ở trước ngực, chưa được ngay cho lắm.

Anh nói lại với nhân viên, sao đó thì để cho thợ chỉnh lại.

Nghi An thử ba chiếc váy cưới, một chiếc màu đỏ và hai chiếc màu trắng, đều là cúp ngực cả.
Có một chiếc váy trắng đuôi cá cúp ngực, tôn lên phần mông căng tròn của cô và phần ngực đ.ẫy đà, đ.ầy đặn.
Thử váy xong đến gần giờ hai con tan học, nên họ đi đón con mình luôn, sao đó thì đi ra ngoài ăn tối.

Lâu rồi, họ chưa đi ra ngoài ăn cùng nhau, hôm nay sẵn dịp nên đi luôn.

Với lại anh cũng muốn cho hai con có tinh thần trải nghiệm tốt hơn.

….

Ăn tối xong, hai bé con đã mệt, nên tựa vào nhau mà ngủ say, đến khi về đến nhà thì được ba bế vào, lúc này cả hai bé mới tỉnh lại.
“Vào nhà tắm rồi ngủ nhé”.

“Dạ thưa ba mẹ”.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Từ Khiêm có điện thoại là của trợ lý Phạm gọi đến, Từ thị xảy ra vài chuyện.

Nên cần muốn anh xử lý.
Từ khi tiếp nhận cho đến nay, mọi chuyện anh giải quyết đều luôn ổn thoả mọi việc.

Không ngờ…
Công ty thực phẩm chi nhánh của họ xảy ra chuyện lớn là có người nói mua và ăn phải thương hiệu của họ nên bị ngộ độc thực phẩm vào bệnh viện nguyên cả một gia đình.

Cũng vì vậy mà hiện tại trên mạng tràn lan những lời bình luận đầy tính công kích.

“Nhà tôi ba đời xử dụng thương hiệu A này, không ngờ, chắc lãi nhiều quá rồi nên có hành vi sử dụng thực phẩm bẩn”.

Người A lên tiếng.
“Tôi thấy đúng rồi, ba mẹ tôi cũng hay dùng, giờ chắc nghĩ luôn quá”.
“Nghe đâu có gia đình thứ hai bị rồi đó, nhà họ có một đứa trẻ mới có một tuổi thôi, hiện tại cũng vào viện rồi”.
“Gia đình thứ hai này ở cạnh nhà tôi, xe cấp cứu mới vừa đưa đi đó thôi”.
“Chỉ mong đứa bé không sao”.
“Nghe nói giám đốc hiện tại là người trẻ tuổi thành đạt, còn là giáo sư, không biết….”.
“Giáo sư thì sao? Làm ăn phi pháp cũng phải vào tù như những người khác mà thôi”.
“Ăn nói hàm hồ”.

Nghi An giựt lấy điẹn thoại của anh.

“Chuyện này em nghĩ không đơn giản đâu”.
“Anh biết”.

Từ Khiêm xoa đầu cô.

“Anh đi giải quyết, em ngủ đi em”.

Ngày cưới của họ sắp đến rồi, sẽ có vài công ty đối thủ nhân cơ hội này mà quấy phá.

Xem ra là đến rồi.
“Em cùng với anh lo”.

Là vợ chồng, hoạn nạn là lúc cần có nhau.

Cô cũng sẽ không để anh lo một mình.
Mắng chửi anh, cũng như là mắng chửi cô vậy đó.
Nghi An cũng không để yên cho họ đâu.
Sự tình có chút phức tạp, không như những gì Nghi An đã nghĩ.

Không biết họ có phải mua thực phẩm bên Từ thị hay không, nhưng bằng chứng là những gói bao bì của Từ thị ở nhà họ có rất nhiều, mới cũ điều có đủ.
Khi Từ Khiêm mới tạm thời giải quyết xong thì trời đã sáng tự lúc nào, cổ phiếu của Từ thị cả đêm biến động không ngừng nghĩ, các đối tác thay nhau huỷ hợp đồng thương mại, những hợp đồng đang được hợp tác thì thì đơn phương chấm dứt, họ sẵn sàng đền bù thiệt hại cho Từ thị nhưng khi người mà mình hợp tác mà xảy ra chuyện, thì không ai muốn tiếp tục hợp tác kinh doanh cả.
Những hợp đồng đang trong tình trạng thoả thuận thì bị đối phương chấm dứt một cách dứt khoát.

“Chắc hiện tại chúng tôi tạm thời nên suy nghĩ lại”.

Đó là những gì mà thư ký của anh báo lại khi doanh nghiệp hoặc công ty liên doanh.


Họ sẵn sàng dừng hợp tác.

Không cần biết Từ thị có bị hại hay không? Nhưng khi xảy ra chuyện thì họ đều rời đi.
“Giám đốc, đây là hợp đồng thứ mười lăm của ngày hôm nay bị huỷ rồi ạ”.

Trợ lý Phạm báo cáo.

“Tình hình này….”.
“Không sao”.

Từ Khiêm xuống xe đi vào.

“Nếu họ đã không cần thì thôi, sao này bất kỳ công ty nào muốn hợp tác thì đều từ chối cho tôi”.
“Anh Từ, anh có muốn nói gì không?”.
“Bên anh thực sự cho ra những nguồn gốc kinh doanh thực phẩm bẩn sao”.
“Có người nói vì muốn kinh doanh có lợi nhuận gấp ba mà anh không màng tính mạng của mọi người, có đúng không”.
“Trong gia đình người bị hại, có trẻ sơ sinh và trẻ em đang được gần mười tuổi, bằng tuổi với hai con của anh”.
“Anh Từ, xin anh hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi”.
Phóng viên bu quanh Từ thị mặc cho các bảo vệ đang nỗ lực ngăn cản.
“Các vị”.

Từ Khiêm thoát tay bảo họ dừng.

“Tôi là Từ Khiêm, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn, các vị hãy đi theo có sự sắp xếp của bảo an, tôi sẽ trả lời từng câu hỏi”.
Anh vẫn điềm đạm từ tốn giải quyết mọi vấn đề.

Các phóng viên có nhiều người biết anh, nên lựa chọn nghe theo.
Họ phát trực tiếp về buổi phát sóng ngày hôm nay.

Từ Khiêm và Nghi An ngồi ở phía trên, bên cạnh là một đoàn luật sư của Từ thị và ban cố vấn hội đồng quản trị.
Mọi người im lặng chờ anh lên tiếng, nhưng Từ Khiêm vẫn điềm nhiên nhưng không có gì, ngồi nói chuyện nhỏ nhỏ với vợ mình.
“Anh Từ..”.

Phóng viên không chờ đợi được nữa thì lên tiếng.
“Vội cái gì chứ? Chúng tôi bị mắng còn chưa nói gì mà”.


Nghi An nhìn anh ta.

“Tôi biết anh, anh là bên toà soạn Sao Mai chuyên đi đào bới những tin tức ngoài luồng của các người nạn nhân hoặc người liên quan”.
Cố nhân gặp lại, cô nhận ra người đàn ông này nhưng người ta lại không nhận ra Nghi An vì cô trong thân xác mới, cũng vì người này mà khi xưa cô cũng bị tai tiếng liên miên.
Đã vậy, thì hôm nay giải quyết dứt khoát luôn vậy.
Thù mới hận mới, trả một lần.
“Cô là…”.

Hắn biết cô là vợ của Từ Khiêm nhưng vẫn làm như không biết.
“Tôi ấy à…cũng chỉ là vợ hợp pháp mà thôi, với lại một khi tôi ngồi ở đây thì cũng đủ hiểu tôi là ai”.
“Hiện tại chúng ta nên nói vào vấn đề chính thì hơn”.
Tuy cô luôn giữ nụ cười trên môi nhưng hắn ta lại thấy nụ cười này có phần quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi, lạnh nhạt xa cách, kiêu hãnh tự tin và không kém phần nhiệt huyết của cuộc đời.
Không lẽ…
Hắn có chút sửng sốt nhưng lại nhanh chóng cho qua đi, vì người đó đã chết cách đây gần mười năm hơn rồi, không thể nào được…
Hắn nghĩ đây có thể là một sự trùng hợp mà thôi, người giống người có rất nhiều.
“Anh Từ, anh có thể giải thích về tình hình của những người sử dụng thực phẩm bên mình không?”.

Phóng viên A hỏi.
“Về vấn đề này, Từ thị rất lấy làm tiếc về những việc đã xảy ra, nhưng hiện tại bên cơ quan điều tra đang làm việc tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cho ai đang hãm hại hay làm việc không chính đáng”.
“Vậy theo anh Từ đây là đang có người hãm hại mình sao?”.
“Tôi không nói như vậy”.

Từ Khiêm cười nhẹ.

“Nhưng tôi có một số hình ảnh mà bên công tác điều tra có được”.
Anh vừa dứt lời thì trên màn hình chiếu, quay lại cảnh người nhà nạn nhân được một người đưa cho một chiếc túi, rồi họ dán lên logo sản phẩm của Từ thị.
Sao đó thì người đó đưa cho người nhà nạn nhân một số tiền.

“Cứ theo thoả thuận mà làm, làm xong thì sẽ có thêm nữa”..