Khi Thanh Thanh và Cố Minh lấy nhau được ba tháng, Lục Nghiên Trung cũng chịu không được nữa nên đã đề nghị kết hôn với Cố Hân.
Cố Hân lại phản đối, vì nước châu Mỹ cô chưa đi hết, nên không chịu.
“Em cưới anh, chúng ta đi tuần trăng mật từ châu âu sang châu á, châu mỹ hay châu phi, chỉ cần em muốn thì anh đều đi với em”.
Lục Nghiên Trung dụ dỗ.
“…”.
Cố Hân đang thu xếp việc làm của mình.
“Vậy anh chuẩn bị đi, em muốn cưới theo phong cách Pháp cổ điển”.
“Được”.
Lục Nghiên Trung ôm cô lên.
“Cảm ơn em đã chịu cưới anh”.
“Đồ ngốc”.
......
Ngày qua ngày, tình cảm của họ càng không thể tách rời nhau được.
Anh như con sâu, chỉ biết bám dính lấy Cố Hân.
Hôm nay anh hộ tống đưa Cố Hân đi dạo trung tâm thương mại, không ngờ gặp lại người yêu cũ của anh cách đây cả chục năm.
Khanh Từ đã ba mươi ba tuổi, đã lấy chồng, nhưng không được hạnh phúc cho lắm.
Người chồng của cô ta, vài ba hôm lại có bồ nhí, bọn họ lấy nhau cũng chỉ vì hôn nhân hai bên mà thôi.
Giờ đây gặp lại Lục Nghiên Trung đi cùng với Cố Hân, còn cô ta thì chỉ đi cùng em chồng.
Tâm tình có chút chua xót.
Lục Nghiên Trung càng lớn tuổi thì càng hấp dẫn, cũng vì khí chất này đã thu hút cô ta bao nhiêu năm nay.
Đột nhiên ả muốn đoạt lấy những gì thuộc về mình, nhưng khi nhớ lại sự kiện của Lạc Nhân hay Đoàn Ân Nhi thì ả lại muốn từ bỏ đi.
Như vậy vẫn tốt hơn rất nhiều.
Anh cũng không để ý đến ả, một lòng giúp Cố Hân lựa chọn quần áo.
Họ vô tình vào cùng một cửa hàng, hiếm khi thấy người đàn ông như vậy, em gái ả sáng bừng hai mắt lên.
Người này cô ấy biết, là Lục tổng đương nhiệm của Lục thị đây mà.
“Không phải là người quen của chị sao? Sao chị lại không đến chào anh ấy”.
Cô em chồng hỏi.
“Người ta đi với vợ, không nên”.
“Cái con nhóc con đó hả, xời như con cò ma”.
Lục Nghiên Trung dừng lại động tác chọn váy, không thấy Cố Hân ở đâu cả.
Anh mới yên tâm, anh sợ Cố Hân nghe thấy lại không vui.
“Im đi.
Đừng để người ta nghe được”.
Khanh Từ nhắc nhở.
“Chị lo cái gì? Không phải chị còn mê anh ta à”.
Cô em chồng trề môi khinh bỉ.
“Không nhìn lại bản thân mình đi chứ”.
“Em….”.
Khanh Từ tức lắm nhưng vẫn nhịn lấy.
Ả không thèm nói chuyện thêm với Khanh Từ, sau đó đi lại gần Lục Nghiên Trung.
“Chào anh, anh có thể lấy giúp em chiếc váy phía trên được không ạ”.
Ả cố tình nói thật nhỏ nhẹ, lại tỏ ra mình yếu đuối.
“Xin lỗi tôi với không tới”.
Anh nói mà không nhìn ả, cầm váy lên so sánh xem cái nào đẹp hơn.
“Em thấy cái này đẹp nè”.
Ả chỉ vào váy màu đen hai dây.
Cạch.
Anh lại để nó vào vị trí cũ, sau đó đi nơi khác lựa chọn.
Trên tay anh cầm một giỏ đồ.
Sau đó đưa cho nhân viên để nhân viên đưa nó cho Cố Hân đang thử váy bên trong.
Ả lại không bỏ cuộc, đi theo anh đến một gian hàng váy khác.
Khi thấy anh sắp lấy một chiếc váy ra, ả nhanh tay vươn đến làm như mình muốn lấy.
Vô tình chạm đến tay anh.
Đúng lúc Cố Hân vừa thử đồ xong, bước ra thì thấy, máu ghen nổi lên.
Lại có kẻ dám quyến rũ chồng bà!!
“Cô làm cái gì đó”.
Lục Nghiên Trung nhìn ả.
“Ném bỏ đi cái suy nghĩ không nên có trong đầu cô cho tôi”.
Anh lấy khăn tay lau đi bàn tay mình, rồi ném nó vào sọt rác.
“Anh…em chỉ vô tình thôi mà”.
“Vô tình hay cố ý thì chỉ có cô biết mà thôi, tôi thì không biết, nhưng nếu còn đi theo tôi một lần nữa, hôm sao cô khỏi nhìn thấy mặt trời”.
“Anh…anh..”.
Hừ.
“Chồng ới~~”.
Cố Hân đứng đó gọi anh.
“Ừa”.
Lục Nghiên Trung bước nhanh đi lại.
“Rất đẹp, em thử xong hết rồi à”.
“Dạ.
Còn hai chiếc em chưa thử, nhưng thấy rất đẹp nên mình lấy hết nhé”.
“Ừm”.
Anh đưa thẻ cho nhân viên thanh toán.
“Em muốn mua gì nữa không?”.
“Đồ lót”.
Khi nói ra câu đó, Cố Hân còn cố ý liếc nhìn cô gái đó, ánh mắt đầy thách thức.
“Được.
Anh đi với em”.
Nhìn họ rời đi, trong lòng cô em chồng đó ganh ghét không thôi.
Mẹ nó chứ.
Đi mua đồ lót thôi mà, có cần làm quá lên không chứ.
Đồ mê trai!
Cũng vì chuyện này, khi hợp tác với Nguyễn thị, Nguyễn An Ninh lại xuất hiện với tư cách là người đại diện của Nguyễn thị.
Lục Nghiên Trung thấy hợp đồng họ đưa đến có lợi cho mình, nhưng anh lại không muốn hợp tác với ả.
“Thay đổi người đại diện đi, tôi sẽ đồng ý về hợp đồng này, nếu không thì xin lỗi tôi không ký được”.
Lục Nghiên Trung đứng lên rồi rời đi.
Nguyễn An Ninh muốn ngăn anh lại nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
Giám đốc đi theo Nguyễn An Ninh lại không biết làm sao, chỉ biết gọi về cho ba của cô ta.
Ông ta liền gọi đến cho Lục Nghiên Trung, nhưng anh lại muốn thay đổi hợp đồng, anh muốn lợi nhuận trong đó hơn 80% thay vì 60-40.
Ông ta có chút do dự, anh cũng không chọ họ cơ hội.
“Hôm sao các người tìm đến, có thể là 90%”.
Lục Nghiên Trung tắt máy.
“Thằng khốn”.
Ông ta tức tối không thôi, không ngờ lại như vậy, cứ nghĩ theo thoả thuận đã được rồi.
Không ngờ…
Thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều.
Chuyện này lớn như vậy, chỉ cần anh ký vào đó, thì đã tốt rồi, họ sẽ bức phá trong quá trình xâu dựng Nguyễn thị hơn.
90% con số rất lớn.
Hơn mười phút tính toán, ông ta quyết định gọi lại cho anh, nhưng Lục Nghiên Trung lại không nghe máy.
“Khốn kiếp”.
Ông ta tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng vì chuyện này.
Chỉ biết mắng anh một cách thậm tệ mà thôi.
.....
“Nãy có ai gọi cho anh đó”.
Cố Hân vừa phơi quần áo vừa nói.
“Sao anh không nghe?”.
“Không quan trọng, quan trọng là cho họ đợi đi em”.
Anh ôm cô từ phía sao, hít ngửi mùi hương của cô, sau đó mò mẫn đến nơi to tròn nào đó.
“Đừng…”.
Cố Hân đẩy anh ra.
“Em đang bận”.
Cô ấy đang phơi đồ mà cũng bị anh phiền nữa.
Thấy cô khom người xuống, anh thúc nhẹ vài cái từ phía sau.
“Cút”.
“Ai bảo vợ anh hấp dẫn như vậy làm gì chứ?”.
“Biến đi!!”.
Ha ha, anh cũng thôi trêu chọc cô, giúp Cố Hân phơi quần áo xong đó thì đi vào nhà.
- ----
Tại nhà của Nguyễn An Ninh.
Ba của ả rất tức giận.
Khanh Từ đứng một bên khẽ nhếch môi.
Đã nói rồi ngu thì ráng mà chịu thôi, những người đi trước không nhìn thấy sao.
“Ăn hại”.
Ông ta ném vào đầu Nguyễn An Ninh chiếc ly thuỷ tinh để trên bàn.
Khiến cho ả ngã xuống đất, kéo theo Khanh Từ.
Chồng của Khanh Từ thấy vậy liền đỡ hai người họ đứng dậy, làm vợ của hắn, bao lâu nay, xem như cô là một người hiểu chuyện.
Nên hắn bắt đầu thay đổi và yêu Khanh Từ nhiều hơn.
Không còn lạnh nhạt, cũng không còn trai gái bên ngoài, Khanh Từ biết hắn thay đổi, hắn là chổ dựa duy nhất của mình nên vẫn luôn cố gắng lấy lòng.
“Ba! Cũng tại con khốn này”.
Nguyễn An Ninh chỉ vào Khanh Từ.
“Chính nó còn mê Lục Nghiên Trung, coi chừng ả đã thủ thỉ vào tai của anh ta”.
“Cô…”.
Khanh Từ nhìn chồng mình.
”Em không có, nếu không tin anh có thể điều tra, khi An Ninh gặp Lục Nghiên Trung em đã khuyên nhưng lại không nghe em”.
Lúc này Khanh Từ ôm bụng mình.
“Đau..”.
“Khanh Từ…”.
Hắn cũng hoảng sợ, khi Khanh Từ ngất đi, hắn vội vàng bế cô đi vào phòng.
Chuyện trách mắng này cũng vậy mà dừng lại.
Bác sĩ gia đình đến ngay sau đó, sau một hồi kiểm tra thì mới kết luận, Khanh Từ đã có thai, tuy không lâu lắm, nhưng hiện tại thì đã bị động thai.
Hắn nhớ đến việc ngã ban nãy, liền tát cho Nguyễn An Ninh một bạt tai.
“Cô ấy mà có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày”.
Tuy hắn ăn chơi bên ngoài, nhưng chưa từng để lại hậu quả, có cũng chỉ ăn bánh trả tiền.
Giờ đây biết mình có con, hắn rất vui mừng.
Nhưng thai lại không ổn, hắn liền tức giận.
“Được rồi, nó không sao rồi thì thôi.
Sau lại đánh em mình”.
Mẹ hắn đỡ con gái dậy.
“Khanh Từ mà xảy thai, tao lấy mạng mày”.
Hắn đe doạ.
“Anh…”.
Nguyễn An Ninh trợn mắt.
“Ưm…”.
Khanh Từ nghe tiếng ồn liền muốn tỉnh dậy.
Hắn vội vàng đỡ dậy.
“Sao thế ạ”.
“Chúng ta có con rồi.
Em cứ tịnh dưỡng”.
“Thật sao ạ”.
Khanh Từ cũng rất vui, khẽ sờ bụng mình, kết hôn đã mấy năm, giờ mới có con.
Làm hắn nhớ đến tháng trước, tính toán ngày thì biết là đúng của mình, với lại, Khanh Từ đi theo hắn ba năm nay, chưa từng quá phận..