Khi bọn trẻ được một tuổi, Từ phu nhân à không Trần Hà lại xuất hiện tại căn nhà của Từ Khiêm một lần nữa.
Nghi An vốn không chào đón bà, nên khi đến cô biết cũng không có gì tốt cả, huống chi bà ta đến cùng với Đoàn Ân Nhi.
“Sao nào.
Cô không chào đón tôi à”.
Trần Hà nhìn Lục Nghi An đầy khinh bỉ.
“Đóng cửa thả chó”.
Cạch.
Nghi An hoàn toàn không hề nể mặt bà phu nhân đó, đi lên phòng chơi với các con của mình.
Mặc cho bà ta kêu gào ở dưới nhà.
Đùng đùng.
Đùng
Mặc cho bà ta kêu gào hay đập cửa, Nghi An vẫn giả chết không nghe.
Cứ vài ba bữa bà ta lại đến phiền, Nghi An đã quá mệt mỏi.
Trần Hà chỉ muốn đến tính sổ với Nghi An một trận vì con khốn này đã làm chồng con bỏ rơi bà ta đi.
Con này đúng là tiện nhân mà.
Chỉ giỏi mê hoặc đàn ông mà thôi.
Đúng bên ngoài một lúc thì vẫn rời đi vì bảo an lên mời bà ta.
Đến khi Từ Khiêm về nhà Nghi An cũng không nói cho anh biết nhưng dì Tư ở nhà đã báo lại.
“Sao mẹ anh đến em không nói cho anh biết”.
Từ Khiêm lên phòng thay đồ rồi hỏi Nghi An.
“Em thấy không có gì cả”.
Nghi An cười.
“Anh tắm đi rồi ăn cơm”.
“Sao này đừng giấu anh chuyện gì cả”.
“Em biết rồi”.
Từ khi mẹ mình đẩy ngã An An xuống đất cộng thêm việc Thiên Sơn Tuyết Liên vỡ.
Anh càng thất vọng về bà hơn.
Cũng may khi đó Nghi An còn cứu được nêu không thì…
Từ Khiêm thật không dám nghĩ đến việc đó.
Anh chỉ biết mình đang đứng cửa giữa một bên là mẹ, còn một bên là vợ mình.
An An chưa từng làm gì có lỗi với anh.
Nên anh càng không thể tha thứ cho mình khi thời gian cô đau đớn nhất anh lại không ở bên.
Hoà mình vào dòng nước, anh muốn cho mọi thứ cuốn trôi đi hết.
Ba mẹ anh cũng ly hôn rồi.
Gia đình phút chốc đã tan nát vì sự cố chấp của mẹ anh.
Cũng suýt chút nữa Nghi An rời khỏi thế gian này.
…
Từ Khiêm xuống nhà ăn cơm đã là một tiếng sau.
Anh vẫn nói chuyện vui vẻ với Nghi An sau đó chơi với hai đứa con của mình.
Bọn chúng được một tuổi rồi, ngày càng lớn lên nhanh.
Cũng sắp đi học rồi.
“Con nó được một tuổi rồi, em có muốn đi học lại không em”.
“Đi chứ.
Nhưng em muốn đợi Giản Ái và bé Tuyết Thanh đi cùng luôn”.
Nghi An ăn cơm.
“Bé ấy đang học mười hai rồi.
Sắp tới sẽ vào đại học A đó anh”.
“Vậy à”.
Từ Khiêm gật đầu.
“Mà Minh Hoàng Lễ để cho em ấy đi học khi em ấy đẹp như vậy à”.
Nghi An nhìn anh? “Cái này sao em biết?”.
“Anh cứ tưởng Minh Hoàng Lễ sẽ đi học cùng đó chứ”.
Ha ha.
Nghi An hết nói nỗi anh mà.
“Chứ không phải như Nghiên Trung sẽ đi dạy cho Cố Hân hả anh”.
“Đúng vậy.
Bảo vệ vợ mà”.
Từ Khiêm cũng cười.
Nghi An cảm thấy thời gian họ bên nhau trôi qua rất nhanh.
Mới ngày nào còn yêu đương nồng nhiệt, cuối cùng đã kết hôn sinh con.
Sinh một lúc hai bé con rất đáng yêu.
Tối đó hai người nằm bên nhau mà nói chuyện.
Đa số chỉ kể lại lúc Trí Uyển còn sống trước đây mà thôi.
Vì Nghi An của thân xác này đã chết rồi.
Như vậy cũng rất tốt, bên cô ấy giờ đây có rất nhiều người yêu thương mình.
Bao nhiêu đó là đủ rồi.
Nhìn Nghi An ngủ say, Từ Khiêm càng không ngủ được.
Giây phút này thời gian như dừng lại.
Anh biết cô chưa từng trách việc mẹ anh gây ra với cô, nhưng nếu nói không giận thì lại không đúng.
Chỉ là anh biết cô không muốn anh khó xử khi mẹ anh gây ra cho em ấy nhiều đau khổ như vậy.
Cuộc đời này suýt bị anh hại chết em rồi.
Nghi An.
“Ngủ ngon.
An An”.
- ------
Tại bên nhà của Lục Nghiên Trung và Cố Hân.
Cố Hân bị anh đè mấy lần liền xương cốt cũng muốn rã rời luôn rồi nhưng anh vẫn hì hục vận động.
“Lục Nghiên Trung!! Anh cút cho em”.
“Anh đang thương em mà”.
Anh lại thúc hông một cái.
“Ngoan nào”.
“Cái đồ chó”.
“Ừm.
Chó đang thương em”.
Lục Nghiên Trung hung ác đâm thọc mỗi lúc một nhanh.
“Ưm…chậm….a a”.
Cố Hân bị động tác dồn dập của anh mang lại như có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
…
Làm xong, anh thoả mãn ôm lấy Cố Hân vào lòng.
“Đợi em học xong chúng ta kết hôn nhé.
Được không em”.
“Ưm…được ạ”.
Cố Hân vùi mặt vào ngực anh.
“Em rất vui”.
“Anh cũng rất vui.
Hân Hân.
Anh rất mong chờ đến ngày đó.
Lục đại thiếu phu nhân, cũng chỉ có em mà thôi”.
Hi hi.
Làm vợ anh.
Rất hạnh phúc.
Cố Hân rất mong chờ đến ngày đó.
Dù sao cũng đã định đời này của Cố Hân cũng chỉ có mình anh mà thôi.
Không gả cho anh thì gả cho ai đây.
Đến khi ngủ họ cũng ôm lấy nhau, những ngón tay đan vào nhau không rời.
- ------
Mấy ngày sao đó, Trần Hà cũng không tìm đến cô thêm lần nào nữa.
Nhưng hôm nay, Nghi An muốn đẩy hai bé con của mình đi ra ngoài hóng gió.
Từ Khiêm cũng thu xếp cho cô vài vệ sĩ đi theo để bảo vệ ba mẹ con.
Hai bé được đi chơi nên vui lắm, hết nhìn đông rồi nhìn tây sau đó lại quơ quơ bàn tay nhỏ bé của mình cầm nắm đủ thứ vật lạ.
Bé gái rất hoạt bát, còn bé trai thì có phần nghiêm túc như Từ Khiêm vậy đó.
Nghi An cảm thấy anh đặt tên cho bé trai rất đúng, An Nghiêm.
Nghiêm trong nghiêm túc, nghiêm chỉnh.
Cô đưa con mình vào một cửa hàng bánh ngọt, ngồi một lúc thì thấy Tuyết Thanh cùng với chồng của em ấy đi vào.
Nghi An vẫy tay.
“Cẩn thận”.
Minh Hoàng Lễ thấy bé con thấy Nghi An đó thì hai mắt sáng bừng, muốn nhào đến.
Anh mà không cản lại thì đã chạy đến luôn rồi.
Quên mình đang mang bầu à.
Bụng đã to vượt mặt rồi!!
“Chị Nghi An”.
Tuyết Thanh được anh đỡ xuống ghế ngồi.
“Em nhớ chị muốn chết”.
“Vậy sao”.
Nghi An bẹo má Tuyết Thanh.
“Mềm quá đi~~, sao em đáng yêu vậy chứ”.
“Bỏ cái tay ra”.
Minh Hoàng Lễ liếc Nghi An.
“Anh này”.
Tuyết Thanh đánh một cái vào tay anh.
“Gọi bánh cho bé đi, nói nhiều quá”.
“Chu choa, nay lớn quá ta ơi~~”.
Tuyết Thanh nhìn vào hai bé nhỏ.
“Cưng tụi con nhé”.
Bé trai vươn tay muốn được Tuyết Thanh bế, Minh Hoàng Lễ vẫn chú ý đến, thấy vậy anh liền đi lại.
“Ngồi đàng hoàng, em quên em có thai à”.
“Bé biết mà.
Anh xem đáng yêu quá đi anh”.
“Đáng yêu cũng không bằng vợ anh”.
Tuyết Thanh đỏ mặt.
Bế bé trai một cách cẩn thận, để cậu bé ngồi lên đùi mình.
Nghi An cảm thấy người như Minh Hoàng Lễ trong ấm áp nhưng bề ngoài thì lạnh lùng.
Riêng với vợ mình thì luôn ấm áp.
Một người đàn ông như vậy rất đáng để cho bé ấy nương tựa cả đời.
Con gái lấy chồng cũng chỉ mong mình tìm được một người chồng tốt mà thôi.
Tìm được người tốt, thì xem như cuộc đời còn lại thì sống không uổng phí.
“Phu nhân”.
Kim Hà thoát áo cho phu nhân mình khi thấy cô hắc xì một cái.
Tuyết Thanh cảm ơn cô ấy, sau đó ăn bánh kem của mình.
Khó khăn lắm họ mới đến phía bắc một chuyến nên cô muốn ăn hết những món ngon ở đây mới được.
Minh Hoàng Lễ nhìn vợ mình ăn một cách dịu dàng.
Nữa chừng Tuyết Thanh muốn đi toilet nên đã được Kim Hà dìu đi.
Bé trai tinh nghịch rất thích Minh Hoàng Lễ nên đã muốn anh bế.
Minh Hoàng Lễ nhìn cậu bé, không có phản ứng.
“Oa oa…”.
Cậu bé mếu máo, Nghi An bật cười.
“Xem ra nó rất thích anh đó chứ”.
“Vậy sao”.
Minh Hoàng Lễ lần đầu làm cha, ngày đêm mong chờ bé con tương lai ra đời không biết sẽ giống ai.
“Bế một chút nhé”.
Sau đó anh bế bé trai lên, thì bé trai nín khóc cười hi hi trong lòng anh.
Lúc này anh mới biết, nếu con của họ ra đời, cũng sẽ đáng yêu như vậy.
Mềm mại nhỏ bé.
“Nó tên gì vậy”.
“Lục An Nghiêm, bé gái là chị tên Lãnh Nghi Niệm”.
“Tên rất hay, xem ra Từ Khiêm đặt hết cô vào hai đứa con này”.
Minh Hoàng Lễ nói.
Nghi An gật đầu.
Cuộc nói chuyện của họ rất tẻ nhạt, Nghi An cũng không thích nói chuyện với người mặt lạnh như anh, nên vẫn đợi vợ anh ra thì hơn.
Không chỉ riêng Nghi An, mà Minh Hoàng Lễ cũng thấy vậy đó chứ.
Nói chuyện với người khác chi bằng nói chuyện với vợ mình thì hơn.
Nhưng người ngoài nhìn vào thì không như vậy.
Đúng lúc đó, Đoàn Ân Nhi đi vào với các bạn của mình, ả đã có chụp hình lại sau đó gửi cho Trần Hà xem..