Từ Khiêm vốn vẫn chưa ngủ, nên khi có tinh nhắn thì mở ra xem.
Vào lúc này rồi mà còn thức à?
Anh nhìn lên đồng hồ cũng đã gần một giờ sáng?
“Cậu sao còn thức vậy? Tạm thời mọi chuyện đều ổn, nhưng mà tôi đi dạy học lại rồi, nên không đi được đâu”.
Từ Khiêm gọi điện thoại đến.
“Đi dạy”.
Giọng của Cố Minh hơi cao, khiến cho Thanh Thanh đang ngủ bên cạnh nhíu mày.
“Ngủ đi em.
Cậu đi dạy lại lúc nào thế”.
Cố Minh bước xuống giường hỏi.
Thanh Thanh bên cạnh ư hử vài câu rồi lại ngủ tiếp.
“Được hai ba hôm thôi.
Mà Nghiên Trung cũng đi dạy rồi”.
“…”.
Cố Minh hai mắt mở to! Cái đám anh em chó má này! Lại chơi trên đầu mình rồi! Dạy học! Để được gần vợ mình hơn!
Vậy mà…Cố Minh nhìn Thanh Thanh đang ngủ say! Cô lại vậy…vậy không nói cho anh biết.
“Chuyện tốt như vậy, sao cậu không nói cho tôi biết”.
“Nói làm gì? Thôi tôi ngủ đây”.
Sao đó anh tắt máy.
“…”.
Chó má thật chứ!
Đồ anh em cây khế!
Đi dạy học.
Cố Minh suy tính một hồi, nếu như lúc nào cũng được gần Thanh Thanh thì hay biết mấy.
Anh cũng muốn đi dạy học.
Đêm đó Cố Minh không hề ngủ nghĩ, anh bận suy tính trước sao làm chuyện mình muốn.
Anh liên hệ với trường đại học K, nói mình muốn dạy học.
Hiệu trưởng vốn đang ngủ say không ngờ tỉnh cả ngủ.
Mấy ngày này rốt cuộc định làm cái quái gì vậy.
Hôm trước Từ Khiêm đi dạy lại đã là chuyện khó tin rồi! Cộng thêm Lục Nghiên Trung người quản lý nhà họ Lục hiện tại.
Bây giờ thêm một ông họ Cố!
Hả! Hiệu trưởng không vui vì bị phá giấc ngủ nhưng nghe Cố Minh nói sẽ đầu tư cho trường một toà thư viện.
Nhưng mà thư viện hôm trước Lục Nghiên Trung đã đầu tư rồi, cho nên…hiệu trưởng cũng muốn anh đầu tư vào chổ khác.
Cố Minh cũng đồng ý, sợ Thanh Thanh ăn không được ngon nên anh đã đầu tư cho họ một khu căn tin mới.
Hiệu trưởng đã đồng ý rồi! Cho nên cứ thế mà thoả thuận như vậy.
Ba người đến dạy học nhưng cũng chỉ có Từ Khiêm là không cần đầu tư gì cả.
Vì anh đã có căn cơ trước đó rồi, cho nên khi anh nói muốn đi dạy lại thì hiệu trưởng vui mừng muốn chết.
Cho nên đã đồng ý.
Có Từ Khiêm ở đây, ông không cần lo gì nhiều.
Nhưng Từ Khiêm chỉ dạy có ba môn ở lớp của Nghi An mà thôi.
Ngoài ra thì lại không dạy ở lớp khác.
Hiệu trưởng lúc đầu không đồng ý nhưng khi anh đã đầu tư vào một số trang thiết bị nghiên cứu cho khoa hoá học thì anh chính là ông trời.
Thôi kệ, dạy lớp nào cũng vậy, có cơ sở vật chất tốt hơn thì được rồi.
Ông ngu sao mà không đồng ý được.
Bọn anh tài giỏi như vậy, ông cũng không muốn đối chọi với các anh để làm gì.
Chỉ thêm thiệt thân.
- -------------
Hôm sao đi học, Từ Khiêm vẫn đưa Nghi An đi học, bụng của cô vẫn chưa lộ ra nhiều lắm.
Nhìn vào chỉ như người mới ăn no mà thôi.
Cũng đến tháng thứ năm hay tháng sáu thì bụng mới lộ.
Lúc đó Nghi An đã thi gần xong cho nên cũng không sợ.
Hồ sơ bảo lưu việc học lại Từ Khiêm đã làm xong rồi, chờ thi xong thì sẽ bảo lưu giúp Nghi An.
Như thế thì cô đã có thể yên tâm mà an thai.
Mang thai trong lúc học đại học cũng không có gì khó khăn, nhưng anh sợ lúc Nghi An đi học lại có chuyện nên thôi, ở nhà vẫn hơn vậy.
Từ Khiêm còn lo xa hơn, sợ Nghi An gặp chuyện nên anh đã xin một ống máu của Hà Tuyết Thanh để dự phòng.
Nhưng máu không để lâu được, chỉ trong vòng một tháng mà thôi.
Đợi Nghi An tháng thứ tám anh sẽ đi lấy máu về.
Qua tháng chín thì sẽ sinh.
Vốn dĩ Minh Hoàng Lễ không đồng ý, nhưng cô gái của anh lại đồng ý.
Hôm sau Từ Khiêm lại mang đến cho cô một cây nhân sâm 3000 năm mới vừa hái được.
Lập tức đưa đến đó ngay.
Những thứ đó không quan trọng bằng Nghi An, người ta nói bước vào cửa tử chính là bước một chân vào quỷ môn quan.
Nên anh không thể không lo xa được.
“Em học đi, trưa anh sẽ đón em đi ăn nhé”.
“Dạ.
Khoảng mười giờ ba mươi anh đón em là được, hôm nay hai giờ em mới vào học”.
Nghi An xem thời khoá biểu rồi nói.
“Được”.
Nghi An lửng thửng đi vào lớp học, đã nhìn thấy Cố Hân và Giản Ái mới đi vào, lúc sao Thanh Thanh cũng đi vào theo.
“Cậu với Cố Minh tiết chế lại một chút đi”.
Nghi An nhìn Thanh Thanh ngáp dài ngáp ngắn thì mới nói.
“Cái đồ khốn đó”.
Thanh Thanh tức muốn chết.
Bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
Nên cô ấy đã nằm dài ra bàn mà ngủ.
Họ ngồi ở bàn đầu nên vẫn ngủ ngon.
Thầy giáo kỳ này đã là Từ Khiêm và Lục Nghiên Trung rồi, nên họ không sợ cho lắm.
Nhưng hôm nay nhìn như là thầy giáo mới, nên Nghi An đã lay Thanh Thanh dậy.
Thanh Thanh cũng ngồi dậy theo.
Đêm qua bị anh làm đến mệt mỏi, đã vậy mới sáng đi tắm còn bị làm thêm nữa.
Thầy Từ với anh Trần Cảnh Hoài nhịn được hay ghê.
Thanh Thanh cũng muốn mang thai quá, chứ kiểu này cô ấy chết sớm.
“Thầy Từ nhà cậu nhịn được hay vậy”.
“…”.
Nghi An đang uống sữa thì bị sặc.
Trời ạ.
Ai nói anh nhịn được vậy.
Đương nhiên là không rồi, cả tháng nay Nghi An luôn khẩu giao cho anh.
Ban đầu anh còn không đồng ý, nhưng vì Nghi An mang thai chưa đủ ba tháng đầu, nên anh không dám động đến.
Sợ ảnh hưởng đến con.
Nhiều khi anh phải tự kiềm chế, nhưng Nghi An không muốn anh như vậy nên đã khẩu giao cho anh.
Từ Khiêm vốn sợ Nghi An thiệt, nên nhiều lần từ chối, nhưng cuối cùng cũng không chịu được.
Nghi An không có kinh nghiệm, nên chỉ li.ếm cho anh mà thôi, nhưng Từ Khiêm lại kiềm không được nên đã lên tiếng.
“Sâu thêm đi em”.
Nghi An nghe theo nên đã ngậm lấy c.ự v.ật và đút sâu vào trong miệng mình.
Quá to lại còn thẳng đứng, nên mới ban đầu Nghi An có chút khó khăn.
Cho đến khi cô tìm hiểu thêm thì biết thêm đôi chút về khẩu giao nên đã ngậm rồi đút vào miệng mình.
Lúc đầu có hơi không quen, nhưng Nghi An rất nhanh đã thích ứng được nên đã không hề ngần ngại chút nào.
Khi lúc nào anh h@m muốn thì cô sẽ giúp anh phát ti3t mọi thứ.
Hôm trước cô bị anh vịn gáy, để cho thứ đó của anh vào sâu hơn, Từ Khiêm ngồi trên ghế mà hai tay siết lấy ghế, nếu Nghi An mà không phải mang thai thì anh đã đè cô ra mà đâm chọc rồi.
Được cô khẩu giao anh cũng rất sướng nhưng vẫn không sướng bằng nơi hoa tâm đó.
Vẫn đợi cô bước qua tháng thứ ba vậy.
Khi đó anh sẽ được ăn một bữa no nê.
Anh ưỡn hông một chút khiến cho Nghi An hơi khó khăn, đợi cô thích ứng được anh lại động thêm.
Cứ thế đến khi b ắn ra thì thôi.
Nhưng chuyện riêng tư này, Nghi An làm sao nói cho bạn mình biết được.
Nên đã gật đầu, nhưng hai má đỏ bừng.
Làm Thanh Thanh ganh tỵ muốn chết.
“Nghiên Trung đêm qua làm tớ cả đêm, sướng muốn chết vậy đó”.
Cố Hân xũng xen vào, giọng nói hơi nhỏ lại.
Lớp học vẫn chưa vào đông lắm, sinh viên không ai thích ngồi bàn đầu bàn hai, nên xúm nhau ngồi vào vị trí cuối mà thôi.
Cố Hân rất tự hào việc Nghiên Trung làm mình, trong chuyện này Cố Hân khá thoải mái, nhưng cũng biết việc gì nên nói và không nên nói.
Mọi người mắng Cố Hân là người mê sắc đẹp nên bị lún sâu.
Giản Ái cũng như Nghi An, khác một chổ là Trần Cảnh Hoài thường xuyên không ở cùng với cô, nên chỉ khi nghĩ phép thì sẽ đặc biệt đi tìm Giản Ái.
Vì Giản Ái đang mang thai đứa cháu đầu tiên của nhà họ Trần và của họ Hoàng nên được mọi người yêu thương vô cùng.
Mẹ của Trần Cảnh Hoài đến chăm sóc Giản Ái lúc anh đi công tác, anh đang xin nghỉ nhưng công việc của anh rất nhiều.
Vốn ban đầu định nghĩ ngay nhưng lại không được, bộ tư lệnh không tìm được người thích hợp.
Nên hiện tại Trần Cảnh Hoài vẫn phải làm việc của mình.
Giản Ái biết tin có chút buồn nhưng mà không thay đổi được gì, sớm thì nữa năm anh sẽ xong, chậm thì một năm.
Trần Cảnh Hoài vốn không muốn như vậy.
Anh muốn nhanh nhất là ba tháng để hoàn thành mọi việc, từ tổ chức lại quân đội, đến tìm người thích hợp với vị trí của anh.
Rất khó.
Hai tuần nay anh luôn bận tối mặt mày, cũng chỉ nói vài câu đơn giản với Giản Ái rồi lại làm việc.
Giản Ái sợ anh làm quá sức nên khuyên anh làm đỉ sức thôi.
Một hai năm cô cũng đợi được, đến khi con ra đời thì cô cũng đồng ý lấy anh.
Nhưng ngày cưới đã được định sẵn, cuối cùng đã dời lại.
Tuy có chút thất vọng, nghĩ đến con mình ra đời nên Giản Ái lại rất vui.
Khi đó con của họ sẽ chứng kiến hôn nhân này.
Thì còn gì bằng.
Trần Cảnh Hoài vẫn muốn cho Giản Ái một danh phận, nên anh đã bàn là đi đăng ký kết hôn trước.
Hẹn cô một tuần sao nữa.
Khi đó anh được nghĩ phép.
Đương nhiên là Giản Ái đồng ý rồi.
Có chồng mà, ai mà không muốn..