Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 162: 162: Đi Để Hóng Chuyện





Đến trưa nay thì gặp lại cậu bạn đó, cậu đó định trốn đi nhưng nghĩ lại nên thôi.
Nên đã cùng Cố Hân nói vài câu với nhau.

Cũng biết được Cố Hân không phải là người hay nhiều chuyện, nên rất yên tâm.
Không ngờ bị Lục Nghiên Trung ghen tuông vớ vẩn.

Cố Hân nói đúng, nếu cô ấy muốn quen ai thì sẽ không đến lượt anh quen đâu.
Mà cũng không sao.

Anh sẽ ra sức khi ở trên giường, sẽ cho cô biết ai mới là người cho cô sung sướng khi ở trên giường.
Khi ra về, Cố Hân đi toilet cho nên Lục Nghiên Trung đứng đợi.
Lúc đi ra thì gặp Khanh Từ đang đứng nói chuyện với anh.

Lại có người câu dẫn đàn ông của bà!
“Anh ơi~~”.

Cố Hân gọi một cách đầy ngọt ngào.
“…”.

Lục Nghiên Trung nghe tiếng gọi đó thì cả người nóng lên.
“…”.

Khanh Từ thì mắng thầm đồ lẳng lơ.
“Anh nói chuyện với ai thế ạ~~.

Em đứng đợi anh lâu ơi là lâu”.
“Ừm! Chúng ta đi thôi”.

Ở lâu thêm chắc chắn anh sẽ nổ tung đến điên luôn.
Phải đi ngay! Đi ngay lập tức.

Không đợi Cố Hân trả lời đã bị anh ôm đi thật nhanh.

Chỉ thiếu điều là bế cô lên mà thôi.
“…”.

Khanh Từ bị bỏ lại.
Đi ra đến bãi đỗ xe, Lục Nghiên Trung lại đè Cố Hân ở ghế lái mà hôn.
Anh còn nhấc người cô lên, kéo về phía ghế phụ làm cô ngồi lên đùi anh.

“Gọi lại anh một lần nữa đi”.
“Hả?”.

Cố Hân nhìn anh không hiểu anh nói gì.

Gọi cái gì mới được chứ! Nói khơi khơi ai mà hiểu? Với lại, trông anh như đang động d*c rồi.

Nên Cố rất biết thân phận của mình không dám nhúc nhích lung tung mọi nơi.

Sợ anh lại thèm muốn thêm một lần nữa.
Số lần ân ái của họ ở ngoài còn nhiều hơn ở nhà, lúc trước còn ngại chứ bây giờ Cố Hân gan lỳ hơn nhiều rồi.
Lục Nghiên Trung chỉ cười cười, sao đó mò đến quần áo của Cố Hân.

Nhưng bị cô ngăn lại.
“Đừng mà…”.

Nơi đây là bãi đậu xe! Không lẽ anh định làm ở đây luôn à.

Anh không sợ bị phát hiện nhưng mình sợ mà, không được đâu!
“Anh ơi~~”.

Cố Hân gọi.
“Ngoan lắm.

Về nhà lại tiếp tục”.

Lục Nghiên Trung bế cô ngồi lại ghế lái.
Cố Hân lái xe rời đi.
- ----------
Tại nhà của Từ Khiêm.
“Hả? Giang Tuyên”.

Nghi An lặp lại lời anh nói? Sao đó thì lắc đầu.
Vốn dĩ anh muốn hỏi xem cô có biết người tên Giang Tuyên đó không, nhưng xem ra Nghi An không biết thật.

Anh cũng hết cách rồi.
“A đúng rồi! Em không biết thật! Nhưng Nghi An thật sự biết mà”.

Nghi An nói, thì Từ Khiêm mới vỡ lẽ ra.

Đúng vậy.

Nghi An hiện tại được sống lại trong cơ thể của Nghi An thật sự.

Nên cô không biết là đúng rồi.
Có nhiều người Nghi An không biết nhưng chỉ cần cố gắng nhớ ra thì sẽ nhớ lại mà thôi.
Nghi An tập trung tinh thần, sau đó thì lại nhớ ra.
Nghi An trước kia đã vô tình giúp đỡ Giang Tuyên khi anh ta bị thương rất nặng, khi đó có ba mẹ Lục giúp chữa trị nữa.

Mọi chi phí nhà họ Lục điều lo cả.
Khi đó Nghi An nhớ anh ta một thân toàn là vết thương cả.
Nhưng khi đó Nghi An tính lạnh nhạt, giúp rồi thì thôi chứ không cần giúp lại.

Sau đó thì nghe ba mẹ nói anh ta đã được người nhận nuôi và đưa đi ra nước ngoài.
Cô ấy vốn không để bụng chuyện đó vào lòng cho đến khi chết đi.

Rồi vô tình Nghi An hiện tại có duyên nhập vào.
Có một sự thật là, khi anh ta bị bắt nạt, người đó lại chính là Lạc Nhân.

Cho nên anh ta vốn định không buông tha cho ả ta.
“Nhà của Lâm Tân Viễn ở phía nam có tiệc mừng thọ của bà anh ta, khi đó em đi với anh nhé”.

Từ Khiêm nói.

“Có Hà Tuyết Thanh đi nữa”.
Thấy Nghi An nhăn mặt cho nên Từ Khiêm chốt thêm một câu nữa.
Rất rõ ràng, Nghi An tươi như hoa, sau đó thì vui vẻ gật đầu.

Có em ấy thì cô sẽ đi chứ mà không có thì không đi đâu.

Mệt lắm.
Lại phiền nữa.
Cho nên cô chưa từng muốn đi đến tiệc nào với anh, toàn là Từ Khiêm đi một mình.
Nghi An trước đây dự mấy cái đó đã phát chán luôn rồi.

Bây giờ chỉ muốn nghĩ ngơi thôi.


Mọi chuyện đã có Từ Khiêm lo rồi còn gì, giờ mình chỉ cần nghe theo anh là được không cần phải lo toan trước sau.
Sau đó thì đi đến tiệc phải đối mặt và đối phó với đám người nhìn chằm vào mình như hổ đói.

Nghi An bây giờ chỉ muốn làm chuyện mình thích mà thôi.

Mọi chuyện khác sẽ ném hết cho anh.
Nghi An sẽ được thoải mái và thảnh thơi ngồi thư giản.

Sau đó đi ăn bánh uống trà với hội chị em, sống cuộc đời an nhàn như vậy là đủ.
“Mọi chuyện khi đó đã có anh, em chỉ cần hợp tác một chút, sẽ có kịch hay”.

Từ Khiêm nói.
Hả! Kịch hay! Nghi An rất thích hóng chuyện.
Từ Khiêm cũng giải thích cho Nghi An việc Lạc Nhân đã bảo Giang Tuyên hãm hại mình hôm đó.

Anh muốn lần này tương kế lại, ném Lạc Nhân vào cho đám người đó, sẵn tiện trả lại mối thù lần trước cô ta cho người bắt Nghi An.
Nghi An không sợ khó khăn, nên đã liên tục gật đầu đồng ý.

Thậm chí còn mong là ngày mai đến tiệc nữa.
“Nhưng em sẽ được thay thế bằng người khác, anh đã tính sẵn rồi”.
“Sao mà được”.

Nghi An nhảy lên! Muốn phản đối chuyện này.

Không được đâu! Chuyện tốt như vậy giao cho người khác sao mà được, nên đương nhiên phản đối rồi.
Thậm chí Nghi An còn không đồng ý.
Muốn tự mình ra sân chinh chiến với họ! Lâu rồi không được diễn xuất bây giờ có dịp được trổ tài làm sao cô bỏ qua được.
Nên nhất định phải tự mình làm!
“Không có nói nhiều.

Một là em vẫn đi nhưng để người khác làm, còn hai là em ở nhà”.

Từ Khiêm nói.
“Không”.

Nghi An nói lớn tiếng.

Chuyện lớn như vậy làm sao mà không đi cho được.

Phải đi! Phải đi! Đi để hóng.
Cuối cùng cũng đồng ý với thoả thuận của anh.

Buồn rầu không thôi.

Thất vọng tràn trề.
Hôm đó Từ Khiêm sẽ đi đâu vài phút, sau đó thì Nghi An bị một người nào đó đưa cho một ly nước trái cây, đương nhiên là ly đó sẽ không có gì trong đó.


Nhưng phải được Nghi An diễn thêm vào.
Lạc Nhân tưởng cô sẽ bị cắn câu, đi theo chờ đợi vài phút thấy cô bị khiêng vào phòng thì cô ta sẽ gọi người đến để bắt gian ngay tại trận.
Chỉ cần nghĩ đến việc Lạc Nhân chung chạ một lúc với bốn năm người đàn ông thì sung sướng không thôi.
Lần này xem như gậy ông đập lưng ông rồi, lúc trước cô bị ả hãm hại, bây giờ xem như trả được mối thù rồi.
Nghi An chờ đến ngày dự tiệc mà thôi.

Sau lâu quá! Lâu đến mức hồi hộp không ngủ được.
Một phần vì gặp lại Hà Tuyết Thanh, lâu rồi chưa gặp em ấy, một phần hóng chuyện.
“Hôm đó có ai đi vậy anh? Cố Hân hay Giản Ái”.

Điều là người ký kết hợp đồng với nhau mấy lần nên họ sẽ luôn giữ mối quan hệ đó rất nhiều.
“Cố Minh và Nghiên Trung không đi.

Cố Minh đã rời khỏi Cố thị rồi nên đã không quan tâm, còn Nghiên Trung thì chưa đi được, tay cậu ta đang trong quá trình điều trị, để nhiều người biết quá sẽ không tốt”.
“Cố Minh chưa về lại nữa à”.

Nghi An khó hiểu.

Bây giờ Thanh Thanh đã là người họ Lục rồi còn gì? Hay mẹ của Cố Minh không đồng ý hả?
Từ Khiêm cũng không hỏi hiều về chuyện riêng của Cố Minh, chỉ biết đại khái là mẹ anh ta đã vừa ý một mối hôn sự với ai đó.

Cho nên bắt ép anh phải lấy cô gái đó.
Còn về Thanh Thanh thì bà vẫn không đồng ý cho dù có là con của nhà họ Lục đi chăng nữa thì cũng không được.

Mọi thứ Thanh Thanh xuất phát điều không tốt nên không được xem là thiên kim thật sự.
Cố Minh biết như vậy thì dứt khoát ra đi, công ty cũng ném đi luôn.

Để xem ai gặp khó khăn thì sẽ biết thôi.

Anh đã quản lý hơn mười năm nay, mọi chuyện rất rõ.
Cố thị một khi không có anh, sẽ không chống chọi được bao lâu đâu.

Sụp ngay thôi.
Từ thị còn có ba anh trông coi nhiều năm khi Từ Khiêm muốn đi dạy học.

Anh chỉ mới quản lý chưa được một năm, nên tình hình hai bên rất khác nhau.
Từ khi anh rời đi, Từ thị đã được ba anh quản lý lại, nhưng có một số công trình do anh phụ trách đúng là không có anh thì không được.
Ba anh đã nhiều lần đến gặp riêng anh về chuyện Từ thị nhưng anh đã từ chối.

Từ Khiêm anh đã nói rời đi thì sẽ đi không quay trở lại, trừ khi mẹ anh thay đổi cách nhìn nhận về Nghi An.
Nếu không anh sẽ bỏ tất cả mọi thứ.

Từ Khiêm vốn không hứng thú với những việc đó, nên khi đi anh không hề luyến tiếc một chút nào cả..