Vì là thai phụ nên Từ Khiêm không cho Nghi An làm bất cứ thứ gì cả, cô chỉ có một nhiệm vụ là ăn rồi tịnh dưỡng, rãnh rỗi thì sẽ đọc thêm sách hay về chăm sóc thai nhi hằng ngày mà thôi.
Vì không còn đến công ty nữa, anh cũng từ bỏ mọi thứ, bây giờ anh bắt đầu công việc giảng dạy lại từ đầu.
Mẹ anh biết được anh không đến công ty nữa thì điên tiết lên, chỉ muốn đến nhà anh để mắng chửi một trận, nhưng không lần nào bà vào được đến cổng.
Từ Khiêm biết bà sẽ đến đây gây chuyện, cho nên đã dặn dò bảo vệ là không được để ai tìm mình nếu không anh sẽ nói lại với quản lý của toà nhà này để sa thải bọn họ.
Bảo an sợ hãi nên luôn lắng nghe việc anh dặn dò và làm theo.
Ông Lãnh cũng muốn về nhà mình rồi, ông ở lại đây lâu quá.
“Ba muốn về nhà ạ”.
Nghi An đang ăn trái cây thì ngạc nhiên.
“Ừm, rời nhà lâu quá rồi, còn công việc ở đó nữa con à”.
Ông giải thích.
“Vậy cũng được, để con thu xếp đồ đạc rồi mình cùng về với nhau”.
“Hả”.
Ông ngạc nhiên? Ông vốn muốn về một mình mà? Sao lại thành hai người rồi? “Ba về một mình con đi theo làm gì? Đang bầu bì đi lung tung cả lên”.
“Hả”.
Đến lượt Nghi An nhìn ông? Tại sao lại không cho cô về chứ? “Sao đâu, con khoẻ mà, bé con cũng rất ngoan”.
“Thôi, vẫn nên để ba về một mình thôi”.
Ông phản đối.
“Trước đây Thanh Thanh nó đi học, ba cũng ở một mình có sao đâu.
Đừng lo”.
“Sao được”.
Nghi An xua tay.
“Nói tóm lại con đi với ba”.
Lãnh Khúc cũng không nói nhiều, trong lòng âm thầm quyết định sẽ về một mình.
Đường xá xa xôi, Nghi An cần được tịnh dưỡng, đi mấy hôm ông sợ con bé không chịu được rồi ảnh hưởng đến thai nhi như thế thì không tốt.
Đêm đó Nghi An hăng hái thu xếp một ít đồ đạc để cùng ba Lãnh về quê nhà, háo hức vô cùng.
Đêm đó ba Lãnh gọi Từ Khiêm đến phòng sách nói có chuyện cần bàn, Nghi An không quan tâm lắm vì cô đang thu xếp quần áo mà.
“Chú về nhà một thời gian, vốn định lần này đến thăm Thanh Thanh không ngờ xảy ra nhiều chuyện, bây giờ đã ổn nên chú muốn về.”
“Chú muốn đưa An An về cùng sao ạ”.
Từ Khiêm lo lắng.
Nhưng ông lại lắc đầu.
“Chú về một mình, An An nó cần được tịnh dưỡng, một thời gian nữa chú lên lại rồi đón nó cùng về”.
“Dạ vâng.
Khi nào chú đi, con đưa chú ra sân bay”.
“Mười hai giờ đêm nay, Thanh Thanh và Cố Minh đưa chú đi, con ở nhà chăm An An vẫn tốt hơn”.
“Được”.
Ngồi ở lại một lúc anh về phòng, không thấy Nghi An ở đâu, đi ra ngoài tìm thì thấy cô ấy đang ở dưới bếp uống nước.
Nghi An mỉm cười nhìn anh, sau đó cùng nhau lên phòng.
- -----------
Mười hai giờ đêm hôm đó.
Ba Lãnh đã thu xếp xong hành lý, ông xách ra ngoài trước.
Từ Khiêm đợi Nghi An ngủ say rồi ngồi dậy nhẹ nhàng ngồi dậy di ra ngoài.
Nghi An tưởng đang ngủ say thấy anh rời đi thì ngồi dậy.
Cũng đi theo ra ngoài.
Cô đứng một góc nhìn thấy Từ Khiêm giúp ba Lãnh xách đồ đi ra xe.
Thất vọng.
“Đưa chú đi làm cái gì.
Con vào ngủ đi, để Nghi An nó không thấy thì lại lo”.
“Không sao.
An An ngủ rồi, con đưa chú đi”.
Từ Khiêm cười rồi vòng qua ghế lái định mở cửa xe ngồi lên.
Ông Lãnh không nói gì nữa, biết không khuyên được anh, cho nên mặc anh.
Nhưng khi ông chuẩn bị lên xe thì một giọng nói vang lên.
“Ừm.
An An ngủ rồi”.
Giọng đầy mệt mỏi.
“…”.
“…”.
Từ Khiêm và ông Lãnh dừng lại động tác đang chuẩn bị lên xe.
Nghe giọng nói phía sau thì quay lại.
Nghi An mím môi nhìn họ, không nói một lời nào.
Cũng không biết đang vui hay buồn nữa, Nghi An nghiêng đầu nhìn ông.
“An An ba/ Em”.
Ông Lãnh và Từ Khiêm lên tiếng nhưng không biết nói gì.
Trước khi vô phòng ngủ tiếp, Nghi An đã hỏi anh có giấu cô chuyện gì không? Từ Khiêm đã khẳng định là có!
Bây giờ thì thế nào?
Nghi An cũng chỉ muốn đi về quê cùng ông mà thôi, trước đây cô chưa từng có được hơi ấm gia đình, chỉ khi sống lại vào thân xác này thì mới biết được một chút hai chữ tình thương gia đình.
Lúc đi học, Nghi An học thêm về hai chữ tình bạn.
Ba người bạn ở cùng ký túc xá, những tính cách khác nhau lại rất hoà hợp.
Cô ấy rất trân trọng tình bạn này.
Đến khi yêu Từ Khiêm, Nghi An biết thêm về tình yêu này.
Nghi An chưa từng không mong muốn một khi yêu mà anh giấu mình bất cứ chuyện gì.
Vì cô ấy cũng chưa từng giấu anh chuyện gì, cho dù là chuyện nhỏ?
Từ Khiêm đi lại muốn nắm tay Nghi An nhưng cô lại tránh đi.
Bàn tay của anh rơi trên không trung.
“An An.
Anh…”.
“Anh đưa ba đi đi, rồi về”.
Nghi An quay người đi vào nhà.
Bỏ mặc hai người đàn ông đứng ở ngoài hiên nhà.
Sương đêm rơi xuống, rất lạnh, nhưng không lạnh bằng cô lúc này.
Giọng của Nghi An không nhanh không chậm, cũng không ai biết cô ấy có giận không? Nhưng Từ Khiêm biết Nghi An đang rất giận anh.
Ông Lãnh cũng không đi nữa, họ cùng nhau đi vào nhà.
Vốn dĩ ông muốn đi một thời gian thôi? Nghi An mới xảy ra chuyện, nên ông không muốn con bé lao tâm thêm nữa.
Haizzz.
Chỉ là mọi chuyện không như ông suy tính mà thôi, vì có những thứ lại xảy ra bất ngờ.
Khi Từ Khiêm vào phòng ngủ thì Nghi An đã nghiêng người đưa lưng về phía cửa.
Xem ra lần này em ấy giận thật rồi.
Thậm chí còn giận ghê lắm.
“Anh xin lỗi em, anh cũng chỉ muốn đưa chú ấy đi mà thôi.
Em mới vừa ổn định lại nên cả hai cũng không muốn em đi đường xa.
Đợi em ổn lại rồi chúng ta cùng đi được không em”.
“…”.
Nghi An không nói gì.
Từ Khiêm đi lại thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ.
Anh biết cô vẫn chưa ngủ, cũng không dám phiền nên anh thay đồ rồi ôm Nghi An mà ngủ.
Nhưng cô lại gạt tay của anh ra.
Sau đó kéo chăn mà đắp lại.
“…”.
Từ Khiêm nhìn chăn đã kéo đi hết mà chỉ biết nhìn rồi thở dài.
Cũng không dám nói gì thêm.
Nhưng anh lại lén mò đến bên Nghi An mà ngủ.
Một lúc sau anh tưởng cô ngủ rồi nhưng lại bất ngờ ngồi dậy, Từ Khiêm cũng bật dậy theo.
Chỉ thấy Nghi An lại tủ thấy thêm chăn dự phòng.
“…”.
Từ Khiêm mọc ra một nùi dấu chấm hỏi? Cũng không biết cô muốn làm gì.
Cộp!
Tiếng đóng cửa tủ lại lớn vô cùng.
Sau đó thì chắn ngang chính giữa giường của hai người.
“…”.
Này! Cái này! Hai mắt anh mở to nhìn cô một cách khó hiểu?
“Một là anh nằm im ở đây mà ngủ? Hai là anh có thể đi sang phòng ngủ khác”.
Nghi An chắn xong thì lên tiếng.
“Nếu không thì em sẽ đi chổ khác ngủ.”
“Anh… Em à”.
Nghi An liếc anh một cái rồi lại tắt đèn ngủ.
Không nói thêm lời nào cả.
Cũng đưa lưng về phía anh.
Từ Khiêm nhìn dáng cô theo ánh trăng, rồi lại nhìn cái chăn chắn ngang ở ngay giường mà lòng khó tả vô cùng.
Chưa bao giờ anh gặp phải trường hợp này nên không biết làm sao, ngồi trên giường một hồi cũng rất bất lực.
Nếu như cô mà không mang thai thì anh đã đè ra mà làm! Đầu giường giận, thì cuối giường hoà.
Nhưng tình trạng hiện tại, thật sự nếu anh mà dám manh động thì chắc chắn Nghi An sẽ bỏ đi.
Thậm chí không ngó ngàng gì đến anh nữa, có thể hơn thì sẽ cắt đứt mối quan hệ hiện tại,
Haizzz!
Anh nằm xuống mà vươn tay đến gần cô thì Nghi An lại kéo chăn qua đầu.
“…”.
Từ Khiêm cũng thôi nói gì.
Được rồi.
Chỉ biết im lại.
Nghi An nghĩ rất đơn giản, cô đã nhận ông Lãnh là ba của mình thì cũng muốn đi theo ông về quê nhà mà thôi.
Đường xa thì đã sao? Trước đây đâu phải cô chưa từng chịu gian khó đâu? Tại sao lại muốn rời đi.
Ngay cả Từ Khiêm cũng giúp ông che giấu cô!
Nếu như Nghi An không vô tình nghe lén được câu chuyện của họ thì như thế nào? Sẽ rời đi trong đêm, rồi vài hôm quay lại?
Nghi An thất vọng vô cùng, cho nên không muốn để ý đến hai người họ nữa.
Người đã muốn lén rời đi, thì mình cũng không ép.
Chỉ là…có một chút đau lòng mà thôi..