Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 137: 137: Thay Đổi Bản Thân - Đi Tìm Anh 2





Khụ khụ!!! Thanh Thanh ho sặc sụa, vì anh cũng b ắn ra rồi, bắn tất cả vào trong miệng cô.

Chưa đầy một phút.
“Đồ ngốc… ai cho em làm như vậy hả”.

Cố Minh lau vết tích của mình ở miệng cô.
“Anh…không thích sao ạ”.

Sao cô nghe nói khi mà con gái chủ động ngậm thì đàn ông rất vui sướng mà, nhưng anh thì lại không…
“Sướng muốn điên rồi nè”.

Cố Minh c ởi áo lót cô ra, khuôn ngực to tròn lại hiện ra.

"Nhưng anh không muốn em bị thiệt ".

Không người đàn ông nào, muốn người phụ nữ của mình phải làm như vậy.
Anh có thể vì cô mà khẩu giao cho cô sướng, nhưng mà anh không nỡ để Thanh Thanh như vậy.
“Nhưng em muốn, em tự nguyện mà”.

Thanh Thanh nói.

“Em xem phim thấy con gái hay chủ động”.
“Không cần…em xem cái gì”.

Cố Minh hỏi, anh đen mặt nhìn Thanh Thanh!!!
Cô nói…đi xem phim!!! Cô xem phim đen!!!
Con gái ai mà không xem phim này, nói không xem là xạo, tại sao con trai đến tuổi dậy thì thì được tò mò tìm xem, còn con gái thì lại không? Thời đại nào rồi chứ, nam nữ bình đẳng như nhau cả thôi.
Với lại Thanh Thanh từ khi vào học đại học nên mới xem một chút.

Khi đó Cố Hân còn nói rất nhiều như là từng trải, nhưng thật ra thì cô ấy cũng vì tò mò mới xem.
Luôn có những thứ đáng để tò mò mà! Huống chi khi đó con gái ở với nhau, luôn nói về những vấn đề của tình d.ục, chuyện nam nữ.
“Dạ…em có xem một chút”.

Thanh Thanh bấm ngón út mình một chút.

Chỉ có một chút xíu thôi mà.

“Anh làm em không sướng hả? Anh làm em không thoải mái sao hả”.

Cố Minh bóp mạnh ngực cô một cái, sau đó hung hăng ngắt nhẹ viên trân châu đang cứng của cô.
“Thanh Thanh!!! Nói đi…em có sướng không”.

Tức chết Cố Minh luôn rồi!
“Sướng…sướng vô cùng.” Thanh Thanh đè lên người anh mà cười nói.
Cố Minh đè lại cô ấy, rồi Thanh Thanh cũng không nhịn mà đè lại.
Sau đó họ lăn lộn một phen không biết mệt mỏi, tư thế nào, nơi nào ở nhà của họ cũng trở thành nơi để cho họ h0an ái…
Ông Lãnh không có ở nhà, nên Cố Minh đặc biệt quấn lấy Thanh Thanh bắt cô ấy nói đủ câu đầy d.âm mĩ.
“Rên lớn lên đi em, không có ai ở nhà cả”.

Cố Minh nói.
Làm sao Thanh Thanh nghe lời anh được, chỉ dám rên ư hử mà thôi.
“Thích anh làm em tư thế này không”.

Cố Minh lật úp người Thanh Thanh lại, sau đó để cô ấy dựa vào sô pha, hai chân chống xuống, mông đưa lên cao để Cố Minh ra vào từ phía sao.
Cuối cùng cũng không thoát được tay anh, Thanh Thanh rên mỗi lúc một lớn.
“A…thích…s.ướng chết em…aaa”.

Thanh Thanh cũng phối hợp rất tốt với anh, mặc cho anh bắt mình làm đủ mọi tư thế.
Thanh Thanh đặc biệt thích tư thế ra vào từ phía sau này, nó đặc biệt sâu.
Ha! Cố Minh lại nhấn người thật sâu.

Thanh Thanh càng r3n rỉ lớn hơn.
“Ha…Cố Minh…nhanh lên…aaa…thật là s.ướng quá~”.

Thanh Thanh chống tay lên sô pha, cùng Cố Minh ra vào, mông của cô nàng cũng rung lắc rất dữ dội.
Cố Minh vừa hì hục, vừa x0a nắn nó.

Độ đàn hồi rất tốt, khi anh đâm vào liên tiếp thì nó rung lên xuống theo nhịp điệu tiết tấu của anh.
Sau đó anh rút ra, lật người Thanh Thanh lại và đè cô ấy ở sô pha, hai chân được anh mở rộng hết cỡ rồi lại thoải mái mà đâm vào.
“A… s.ướng~~”.

Thanh Thanh ôm cổ anh, tìm đến môi anh mà hôn lấy nó.
Thanh Thanh đặc biệt ra rất nhiều nước, ướt đ.ẫm cả ghế sô pha.


Nơi đó rất dễ ra vào vì rất trơn tru.
“Em thật nhiều nước.

Khiến anh muốn làm chết em mà thôi”.

A! Cố Minh đâm mạnh thêm một cú nữa, Thanh Thanh há miệng trợn mắt mà r3n rỉ.
“Sao này em phải chủ động cho anh mà nữa mới được”.

Cố Minh ôm lấy Thanh Thanh ngồi lên đùi mình, chống tay ở cạnh ghế, th@n dưới luận động mạnh mẽ.
“Muốn anh nhanh hay là chậm vậy em”.
“A…ư…”.

Cái nào cũng làm cho Thanh Thanh d.ục tiên d.ục tử cả.
Nhiệt tình chủ động.
Ha!
Càng làm khiến cho Cố Minh như không có lối thoát chỉ muốn làm chết Thanh Thanh mà thôi.

Hai người chìm vào biển của tình d.ục.
Đến khi anh b ắn ra rồi thì mới buông tha cho Thanh Thanh, lúc này cô ấy đã đầu bù tóc rối.

Cố Minh đưa cô nàng đi tắm, sau đó lại đè ra mà làm ở phòng tắm một lúc lâu nữa.
- ------
Cố Hân trốn thoát được, nhưng biết sức mình đến đâu.

Không thể đi tay không cứu người được.
Cho nên liền đi tìm Hà Tuyết Thanh ngay.

Vì cô gái đó có tài phóng phi tiêu rất chuẩn.

Cố Hân muốn học để có thể bảo vệ bản thân.
Nhưng người lại rất khó gặp.

Cô đến nơi của Minh Hoàng Lễ gặp các thuộc hạ đang canh gác, chỉ đưa ra một mũi phi tiêu mà Lục Nghiên Trung đã đưa cho nói là phòng thân.
Khi đó Cố Hân không hiểu, nhưng qua tìm hiểu mới biết người đó từng là sát thủ nên mới lợi hại như vậy.
Cố Hân được Cố Minh nhiều năm bảo vệ, khi yêu Lục Nghiên Trung cô cũng được anh chăm sóc tỉ mỉ không có lo lắng gì hết.

Bây giờ buộc phải mạnh mẽ.
Người thuộc hạ nhận lấy phi tiêu có khắc chữ Ảnh thì ngạc nhiên, anh ta đưa nó lên về hướng ánh mặt trời, Cố Hân cũng nhìn theo thì thấy nó thay đổi hiện ra một màu đỏ.
Tên thuộc hạ đó giật mình, vội cung kính đưa lại.

Khi không có ánh mặt trời thì nó lại trở về nguyện vẹn ban đầu là màu đen.
Một tên khác đi vào báo cáo với lão đại.

Bọn họ đã kiểm chứng, chỉ có phi tiêu màu đỏ của phu nhân mới được gặp.
Vì nó chứng minh việc phu nhân đã tặng cho người khác với mục đích đến tìm cô.
Minh Hoàng Lễ và bé con đang ngồi chơi game với nhau, khi nghe nói có một cô gái lạ đến tìm phu nhân rồi kể lại chuyện vừa rồi.
Xem ra có chuyện nhờ vả rồi.

Minh Hoàng Lễ không thích bị ai phá rối, nhưng không biết dạo này bé cưng bị làm sao mà cứ thích đi tặng phi tiêu lung tung.

Làm anh tức muốn chết, liên tục có người nhờ vả, anh sợ cô mệt sao vui được.
“Có lẽ là người của Từ Khiêm”.

Anh nói.

Bởi vì khi cô bỏ nhà đi thì lại thích nhất mang phi tiêu cho một số người, Từ Khiêm là một trong số đó.

Vốn dĩ anh không biết nhưng khi đi tìm thì anh mới rõ.
“Dạ”.

Rồi cùng anh ra ngoài.
Cô gái nhỏ kia, Hà Tuyết Thanh nhìn cô ấy, đôi mắt mạnh mẽ chờ cô.
Một tên thuộc hạ được lệnh đón Cố Hân vào trong nhà, họ đi qua một hồ nước, thấp thoáng có vài tấm bia, thân cây hay chiếc lá đã được cấm sâu vào trong đó.
Cố Hân ngạc nhiên đến mở to mắt mình.

Lợi hại quá, cô ấy dừng bước đi lại thân cây đó, muốn rút ra nhưng không được.
Chiếc lá bay bay theo gió, nhưng lại chắc chắn vô cùng.

Cố Hân đã tìm đúng người rồi.
Thông tin của Cố Hân nhanh chóng được đến tai của Minh Hoàng Lễ, anh cũng ngạc nhiên khi thấy người lạ đến.

Nhưng mà qua điều tra sâu hơn thì mới biết họ quen biết với Từ Khiêm và có mối quan hệ bạn bè thân thiết với Lục Nghi An người mà được cô cứu đêm qua.
Hà Tuyết Thanh nhìn cô gái đó không nói gì, thấy cô gái đó muốn rút phi tiêu của mình thì cô mỉm cười.
Minh Hoàng Lễ ôm cô từ phía sau.

“Muốn em”.
“Xéo.” Đêm qua hành hạ cô cả đêm rồi.

Mới có bao lâu đâu mà bây giờ lại còn muốn nữa, cái mạng nhỏ này e là sợ không chịu được sự hành hạ liên tục từ anh quá.


“Cô ấy sẽ học được”.
“Ừm.

Nếu em muốn dạy”.

Minh Hoàng Lễ hôn gáy cô.

Bàn tay để ngay eo, lần mò lên.

“Thật sự anh rất muốn làm em, một lát anh muốn em, được không”.
“Nghiêm túc lại cho em”.

Cô quay lại đối mặt với anh.

"Anh mà lộn xộn thì biết tay em ".

Cô giơ nắm đấm nhỏ lên, hung hăng doạ anh.
“Đánh nhau ở trên giường nhé, cho em ở trên anh.” Anh định chọc cô một chút thôi.

Càng nói thì anh càng lưu manh.

“Cũng học thêm tư thế mới nữa, em thích phía sau hay là dưới giường”.

Anh phà hơi nói vào tai cô, khiến cho Hà Tuyết Thanh run lên.
“Minh Hoàng Lễ! Sao da mặt anh càng ngày càng dày vậy hả”.

Cô đá vào chân anh một cái rồi hứ một tiếng không thèm quan tâm anh nữa, sau đó bảo Thanh Nguyệt lấy phi tiêu của mình ra.

Che giấu đi vẻ mặt ửng đỏ của bản thân.
Minh Hoàng Lễ nhướng mày nhìn cô, nếu đêm nay mà làm nữa thì người không còn hơi sức mắng anh nữa thì là cô! Nhìn bé con đưa lưng về phía anh, hiện ra một số hình ảnh không cho trẻ em xem!
Minh Hoàng Lễ xua đi ý xấu đó, nhưng vẫn không được.

Nhìn cô ở đâu anh cũng nghĩ chỉ tìm cách đè ra mà thôi.
Mấy ngày nay, vì trừng phạt mà cô không được bước ra khỏi giường, bây giờ cũng sắp đến lúc làm rồi.
Tuyết Thanh ngắt một chiếc lá phóng về phía Cố Hân.
Vèo!!!
Cố Hân vốn đang say mê nghiên cứu, nghe có tiếng gió ở phía sau có gì đó đang bay đến, liền tránh đi.
Cố Hân không có tài gì, chỉ cần tịnh tâm lắng nghe thì đều nghe được tiếng động phía sau.
Một chiếc lá được c ắm vào thân cây.
Phập!.