Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 135-136: 135: Thật May Mọi Chuyện Không Đi Quá Xa - 136: Thay Đổi Bản Thân - Đi Tìm Anh (1)




135: Thật May Mọi Chuyện Không Đi Quá Xa


Thanh Ngọc cùng với Thanh Nguyệt nhanh chóng gặp được Thanh Phong và Thanh Ngọc đang dẫn một người chỉ mặc một chiếc qu@n lót, kéo lê lết hắn ta.

Hai tên kia có ý xấu với Nghi An thì cũng không dễ buông tha như vậy.
Xưa nay Thanh Nguyệt ghét nhất là những tên chuyên đi làm hại đàn bà con gái.

Thanh Nguyệt còn muốn đi lên đấm đá cho hắn ta vài cái mới hả dạ.
Biết bao nhiêu cô gái nhỏ tuổi trẻ xinh đẹp như hoa bị những tên này ra tay làm nhục không thương tiếc đâu.
Bản thân cô ấy cũng từng suýt bị, nên Thanh Nguyệt vô cùng căm ghét bọn khốn nạn này.

Chỉ mong sao người xấu hãy mau bị tiêu diệt.
Thanh Ngọc không cho Thanh Nguyệt nhìn, che mắt cô lại.
“Hắn…hắn ta…”.

Nghi An sợ tên đó đã thực hiện được chuyện mà hắn muốn.

Tên khốn đó ngay từ đầu đã muốn Hà Tuyết Thanh rồi!!
“Anh…”.

Thanh Nguyệt bỏ tay Thanh Giao đang che mắt mình lại, cô đi về phía anh mình.

“Phu nhân…”.
Lúc này Minh Hoàng Lễ cũng bế Hà Tuyết Thanh bước ra, trên người của cô được thoát áo của anh, Nghi An mới được nhẹ lòng.
Sau đó Minh Hoàng Lễ đưa cô đi trước, mọi chuyện còn lại giao cho Thanh Phong quyết định mọi chuyện.
Anh cũng cần có chuyện phải làm gấp hơn, bé con trong ngực đang cố tình trêu chọc anh, Minh Hoàng Lễ nếu không ở nơi đông người thì nhất định sẽ đè bé con ra mà làm liên tục.
Dám trêu chọc anh sao!
Nghi An mới thở nhẹ một hơi, cũng may.

Mọi chuyện không đi quá xa, cũng còn kịp thời cứu vãn.
May quá! Cô gái nhỏ tốt như vậy, vẫn nên được mọi đều tốt đẹp của cuộc sống này chứ không nên chịu những đều ô nh.ục.
Thanh Giao được lệnh đưa Từ Khiêm và Nghi An về nhà an toàn.

Sẵn tiện, anh bố trí cho họ một số thuốc nổ cùng với Thanh Ngọc lắp một số thiết bị an toàn.
- --------
Trên đường về nhà, Từ Khiêm lo lắng cô bị động thai, nên bảo Thanh Giao đến bệnh viện trước.
Thanh Giao đồng ý.


Tuy Thanh Nguyệt đã có kiểm tra sơ qua, nhưng ở đây cũng không có các thiết bị, Từ Khiêm không yên lòng được.
Nghi An lo lắng mấy hôm cuối cùng cũng có thể nhẹ người dựa vào anh mà ngủ say.
Nghi An ngủ rất sau, say đến nỗi khi xe dừng lại ngay cổng bệnh viện, cũng không hề hay biết, Từ Khiêm không nỡ đánh thức dậy, cho nên bế cô đi vào trong để kiểm tra.
“Từ Khiêm ơi”.

Nghi An mơ màng gọi tên anh.
“Anh ở đây, không sao, em ngủ đi”.

Anh bế đặt Nghi An lên giường, bác sĩ trực tiếp kiểm tra.
Hơn một loạt động tác, thấy bác sĩ không lo lắng anh mới thả lỏng.
“Sao rồi bác sĩ.

Vợ tôi thế nào.”
“Mọi chuyện điều ổn, chỉ là hơi đói và mệt, bổ sung lại năng lượng sẽ khoẻ thôi.

Vết thương trên tay cũng không đáng ngại.

Tịnh dưỡng vài hôm thì sẽ khoẻ lại thôi.”.

Bác sĩ nói.
“Cảm ơn”.
Nghi An ngủ rồi, ngáy khe khẽ, Từ Khiêm giúp cô lau mặt mũi, sau đó thay quần áo.
May mà mọi chuyện điều ổn nếu không anh cũng không yên lòng được.
Anh ra ngoài gọi điện thoại, nhưng mắt vẫn nhìn vào bên trong, sợ mình chớp mắt một cái thì lại mất tích.

Cho nên phải luôn cẩn thận.
Nhưng mà người anh gọi lại không nghe máy, Từ Khiêm gọi liên tiếp mấy lần.
“Alo!!”.

Giọng bên kia không vui chút nào, có chút bực tức.
“Tôi đây! Cảm ơn cậu, Minh Hoàng Lễ”.

Từ Khiêm nói, dù sao cũng là người ta giúp anh mọi việc, vẫn nên cảm ơn.
“Ừm!!”.


Minh Hoàng Lễ nghe điện thoại, nhưng th@n dưới ra vào liên tục, Hà Tuyết Thanh che miệng đang rên rĩ của mình lại.

Sợ bị người ta nghe thấy vì họ đang làm chuyện xấu mà!
Minh Hoàng Lễ đâm mạnh một cái.
“A…”.

Cô cong người lên, hoa tâm theo đó mà cũng co rút lại.
Điện thoại theo đó mà cũng tắt máy, Từ Khiêm sờ mũi mình.

Ừm bị phá chuyện tốt không ai muốn cả.
“Nhanh…á…”.

Minh Hoàng Lễ hôm nay đặc biệt điên cuồng.

Anh đã làm cô được một lúc rồi.

Nhưng vẫn còn ra vào.
Cô trúng mê tình hương, nên không khống chế được d*c vọng của mình.

Khi cứu ra khỏi nơi đó, anh đã làm hai lần trong xe, sau đó lại về nhà họ vẫn làm liên tục.
Tiếng nước nơi gi@o hợp của họ phát ra tiếng ‘bạch bạch bạch’ khi anh đâm vào liên tục.

Mái tóc dài của cô dính vào cả da lưng.

Hai má đỏ bừng trông thê thảm vô cùng.
Minh Hoàng Lễ không biết đã b ắn ra bao nhiêu lần, vẫn hăng say luận động không chút mệt mỏi.

Bé cưng nhiệt tình quấn lấy như vậy, thì làm sao anh lại buông tha được.
Đêm còn dài.

Đêm nay Minh Hoàng Lễ đặc biệt được tận hưởng bé con của mình, tiếng kêu của cô đặc biệt dễ nghe, khiến cho anh có phần mất khống chế.
- --------
Sáng hôm sau.

Nghi An ngủ một giấc thật ngon, sau đó lăn một vòng rồi mới chịu dậy.

Mấy hôm rồi không dám ngủ, ngủ trong lo lắng sợ hãi.

Trời sáng bảnh mắt Nghi An mới chịu dậy.
Đêm qua cô giật mình mấy lần, Từ Khiêm bên cạnh lo lắng khôn nguôi.
“Bé lớn dậy rồi à”.

Từ Khiêm bước ra từ phòng tắm, trên tay anh cầm theo một bộ quần áo.
“Vâng”.

Oáp.
Từ Khiêm c ởi quần áo của cô xuống, lau người rồi mặc lại quần áo mới, động tác thành thục không chút tạp niệm.
Anh hơi ôm eo cô, sau đó nhắc mông lên rồi mặc qu@n lót vào.

Phụ nữ có thai luôn mẫn cảm với việc động chạm, anh mới giúp cô lau người mà cô đã dính chút dịch nhầy.
Nghi An đỏ mặt, cô không muốn đâu chỉ do bản thân không kiềm được chuyện đó mà thôi.
“Mấy hôm nay để em phải hoảng sợ rồi, xin lỗi em”.

Từ Khiêm cải lại cúc áo cho cô mà nói.
“Ừm, nhưng mà số em cũng thật may, nếu bé Tuyết Thanh không xuất hiện kịp thời và xen vào thì không biết em sẽ thế nào nữa”.

Nghi An nói với anh.

Tuy cũng có sợ, nhưng so với việc được người cứu mà cô ấy lại bị nguy hiểm thì Nghi An không muốn chút nào.
“Chuyện này anh sẽ đến và đích thân nói lời cảm ơn với cô bé đó”.

Từ Khiêm xoa bụng cô.

“Lớn hơn một chút rồi”.
“Phải, em cũng thấy như vậy”.

Nghi An mới mang thai không lâu, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn và là toàn chuyện xấu không thôi.

Khi bị bắt đi cô rất sợ mình sẽ bị xảy thai nghĩ đến đó thôi thì Nghi An đã rất hoảng sợ rồi.
Mặc dù đứa bé này đến không đúng lúc như cô mong muốn, nhưng một khi đã đến thì Nghi An phải bảo vệ nó thật tốt mới được.
May là mọi chuyện đều đã qua, mong là mai này mọi người đều bình an.
Bảo vệ con là trách nhiệm của một người mẹ mà Nghi An nên làm.

Nghi An vuốt bụng mình, môi khẽ mỉm cười hạnh phúc.
“Em muốn ăn gì không.” Từ Khiêm xoa đầu cô hỏi.


“Anh với em là vợ chồng, chuyện này cũng thường tình thôi.

Đừng ngại”.

Thất tình nhục d*c luôn có ở bên trong mỗi con người, họ không phải là thầy tu cho nên chuyện này vốn không khống chê được.
Nghi An đang trong quá trình mang thai, hormone cũng theo đó mà biến đổi.

Cô h@m muốn là chuyện rất bình thường, Từ Khiêm chỉ xem đó là chuyện đương nhiên mà thôi.
Anh cũng rất h@m muốn làm chuyện đó, nhưng tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Đợi ổn định lại, cũng không muộn.
“Em muốn ăn nhẹ thôi.

Mấy hôm rồi ăn bánh bao không à”.

Nghi An tranh thủ nói cho anh biết, mình bị bắt sợ hãi thế nào.

“Em muốn gọi điện cảm ơn bé Tuyết Thanh được không anh”.
Người ta đã cứu cô, còn bị suýt nữa đã thất thân.

Cho dù Minh Hoàng Lễ không tính toán nhưng cô vẫn muốn cảm ơn em ấy.
“Từ từ đi em”.

Từ Khiêm nói.

Chỉ e là cô gái nhỏ kia, vẫn còn đang ngủ say.
Bây giờ mà gọi thì Minh Hoàng Lễ không vui đâu, hừm đồ c@m thú! Từ Khiêm thầm mắng Minh Hoàng Lễ một trận.
“Vâng.

Đúng rồi ba em sao rồi anh”.

Nghi An lo lắng hỏi ông.
“Không sao, mọi chuyện ổn rồi em”.
“Em muốn đi xem ông ấy.” Hôm đó ông đã hết lòng bảo vệ cô, mặc dù bị thương nặng nhưng ông vẫn không buông tay.
Nghi An rất bất ngờ về hành động đó của ông, khi thấy phát súng cuối cùng ông nằm xuống cũng là lúc cô bị chụp thuốc mê cho nên chỉ sợ ông chết thôi.
Nghi An không muốn ai cứu mình mà xảy ra chuyện, bởi vì liệu có đáng không?
Hiện tại ông là ba của cô, Nghi An cũng là con người ông cũng thế, cho nên dù có gì đi nữa, sau này Nghi An sẽ không bao giờ đối xử tệ với ông cả.
Tình thân là một loại tình vô cùng cao cả, nó khiến cho chúng ta không
Bây giờ nghe anh nói như vậy, cô yên tâm, nhưng thay quần áo xong thì đi qua xem ông ngay..

136: Thay Đổi Bản Thân - Đi Tìm Anh (1)


Lãnh Khúc đã tỉnh lại từ một hôm trước, đêm qua ông nhận được tin của Từ Khiêm nói là Nghi An đã được cứu về cho nên ông mới yên tâm.

“Con…”. Thấy Nghi An đứng trước mặt mình, ông muốn ngồi dậy nhưng bị cô ngăn lại.

“Con không sao. Ba nghĩ ngơi đi ạ”. Nghi An lót cho ông một cái gối, rồi rót cho ông một cốc nước. “Ba ăn gì chưa ạ”.

“Thanh Thanh nó mới mua cho ba rồi, con ăn chưa, thấy trong người khoẻ không con. Vết thương trên tay của con”.

“Con khoẻ ạ”. Nghi An nắm lấy tay ông. “Sau này ba đừng như vậy, con sẽ tránh được”. Con sợ ba không qua khỏi, phát súng đó khiến cho mấy hôm nay Nghi An không dám ăn ngủ. “Con vẫn khoẻ, vết thương không đáng ngại đâu ạ”.

“Đồ ngốc, con là con của ba, bảo vệ con là chuyện ba nên làm. Tuy ba không nuôi lớn con, nhưng tình thân vẫn luôn còn đó. Thanh Thanh và con không thể so sánh, nếu hôm đó là Thanh Thanh thì ba vẫn sẽ làm như thế”. Ông xoa đầu cô. “Hai người các con điều là người mà ba yêu nhất”.

Thanh Thanh mua đồ về, cô đứng bên ngoài nghe họ nói chuyện, không kìm được nước mắt.

Cố Minh cọ đầu vào cổ cô. “Anh muốn em”. Nhìn Thanh Thanh xúc động, anh lại muốn trêu. Cô chỉ được khóc khi nằm dưới thân anh mà thôi!

“Cút”. Thanh Thanh đen mặt, đang cảm động gặp anh cái hết vui!! Thanh Thanh đá anh một cái rồi bước vào.

“Thanh Thanh”. Nghi An vui vẻ gọi cô.

“Cậu không sao chứ. Ốm quá vậy. Bọn họ không cho cậu ăn hả”.

“Có nhưng ăn toàn bánh bao à”. Nghi An nói. Giọng hơi nhão nhoẹt.

Tin tức Nghi An được tìm về, mọi người điều biết. Nên nhanh chóng đến bệnh viện thăm cô. Ông bà Lục trên đường đi rơm rớm nước mắt, cô không sao thì tốt. Nhưng hai đứa con trai họ, vẫn không có tung tích.

Chỉ mong hai đứa nó bình an mà thôi.

Ngồi lại một lúc thì mọi người ra về, vốn lo cho Nghi An sức khoẻ không ổn nên ông đã kêu con bé về nghĩ ngơi, ở đây có hộ lý mà Từ Khiêm đã gọi đến nên mọi người không cần phải lo.

Nghi An định hôm sau sẽ đến thăm ông.

- -------

Mấy ngày sau đó.

Mọi người hôm nay lại tụ họp lại ở phòng bệnh của ông Lãnh.

Ông bà Lục đã cho người đi tìm hai đứa con trai lớn rất nhiều nhưng mãi mà vẫn không có chút tin tức nào cả.

Mấy hôm nay khiến cho cả hai người đều ăn uống không ngon. Tinh thần lại không thoải mái, vốn không định đi thăm ông Lãnh nhưng mà ở nhà quá bí bách nên mới ra ngoài cho thoải mái.

“Anh cả với anh hai sẽ không sao đâu ạ. Ba mẹ đừng lo”. Thanh Thanh lau nước mắt cho bà. “Ba mẹ như vậy, Cố Hân sẽ lo lắng thêm…”.


Xoảng!!

Mọi người quay đầu lại, mới biết Cố Hân đang đứng đó cứng cả người lại. Hộp cơm mà cô ấy nấu cũng rơi vãi khắp nơi.

Cố Minh sợ em mình bị phổng nên kiểm tra hai chân cô. Người đầu tiên trong cuộc đời của Cố Minh quan tâm đầu tiên đó chính là em gái của mình, sau đó mới đến bạn gái.

“Cái con nhỏ này…”. Cố Minh trách móc nhưng thấy nước mắt tuôn như mưa anh lại không nói được câu nào. Đành nuốt những lời định mắng chửi em gái vào trong lòng.

Mắng thì không nỡ, anh lại đau lòng. Mà không mắng thì không được.

Lục Nghiên Trung mất tích lại bị thương…Cố Hân lo lắng cho anh. Vốn dĩ anh đi tìm Lục Nam Hàng không ngờ…cô ấy nên biết sớm thì hơn. Phải đi tìm anh ấy mới được!!

Cô ấy lau nước mắt, sau đó quay người rời đi, Cố Minh đuổi theo em mình. Chỉ sợ con nhỏ ngốc này lại làm chuyện điên rồ gì rồi.

Nó đầu óc không được thông minh lắm, lại bồng bột nhất thời, nó mà có chuyện gì, đời này Cố Minh không thể tha thứ hay an giấc được. Nhất định anh phải xen vào.

Ích kỷ cũng được, xấu xa cũng được! Chỉ cần em gái bình an là Cố Minh đồng ý.

Mọi người điều thở dài, chuyện này vốn dĩ không giấu được Cố Hân.

“Này…em đi đâu hả”. Cố Minh hỏi.

“Em đi tìm Nghiên Trung…em không thể không có anh ấy”. Cố Hân tra chìa khoá xe, nhưng lại không được. Cô ấy như người mất hồn vía, làm cái gì cũng không được, vậy mà còn đòi đi tìm Lục Nghiên Trung. Đương nhiên là Cố Minh ngăn lại rồi.

Để nó đi tìm nhiều khi lại lo thêm, Lục Nghiên Trung có kinh nghiệm đầy mình mà cũng không thoát được thì đừng nói chi là cái con nhỏ lơ ngơ ngáo ngáo này.

“Anh đã cho người đi tìm rồi, không sao đâu em”. Cố Minh nói.

“Không…em vẫn muốn đi”. Cô không yên tâm. Chỉ khi đi tìm anh thì mới yên được. Giờ phút này trong đầu của Cố Hân chỉ hiện ra khuôn mặt lem nhem tàn tạ bị thương không rõ sống chết của Lục Nghiên Trung mà thôi. Những đều khác cô ấy không nghe được gì nữa.

Cố Minh không khuyên được cô, nên đánh ngất Cố Hân đi, sau đó đưa cô vào trong xe. Anh gọi Thanh Thanh nói mình về nhà.

Cố Minh sẽ không để cho Cố Hân mạo hiểm đi tìm Lục Nghiên Trung, nói anh ích kỷ cũng được, nhưng anh chỉ có mỗi mình Cố Hân là em gái, không thể để cho Cố Hân đi làm chuyện nguy hiểm được.

Nhiều người đi tìm vẫn không có tin, vậy nó đi tìm thì có ích gì.

Nó được nuôi như một cô công chúa nhỏ của họ Cố, rừng sâu nước độc nguy hiểm đầy rẫy, khác nào tự mình tìm cái chết.

Cố Minh đưa Cố Hân về nhà, sau đó khoá trái cửa lại. Cứ nghĩ mọi chuyện điều ổn, nhưng mãi đến chiều anh mở cửa đêm cơm vào thì mới thấy cửa sổ mở toang. Quần áo được nối dài thành một sợi dây, Cố Hân cứ thế mà leo xuống.!!

Cố Minh tức điên người, nhưng lại bị Thanh Thanh ngăn lại. Không ngờ nó lại dám làm như vậy! Cái con nhỏ này, anh mà bắt được sẽ đánh gãy hai chân nó, sao đó cột lại!

“Nếu là em…em cũng sẽ đi tìm anh”. Thanh Thanh nói. Bạn trai mình, người yêu mình gặp chuyện, cho dù có yếu đuối cũng phải buộc bản thân mạnh mẽ lên. Với lại nếu mà Cố Minh gặp chuyện gì, e là cô ấy sống cũng không nổi nén đừng nói chi là Cố Hân. Tình yêu đôi khi khiến cho con người chúng ta mất đi lý trí.

Chỉ khi thấy anh không sao, họ mới không lo nữa, nếu không lo lắng bất an luôn ở trong người.


Làm sao Thanh Thanh không hiểu rõ được chứ, Cố Hân lần đầu tiên yêu đương mà dám đi tìm bạn trai mình ở nơi sâu thẩm đó.

Thanh Thanh tự thẹn mình không bằng cô ấy, dù sao Cố Hân cũng là chân yếu tay mềm, không như mình có chút võ mèo cào để phòng thân.

Cố Minh thở dài, tựa vào cổ Thanh Thanh. “Tụi anh chỉ có hai anh em, rất yêu thương nhau”. Tuy Cố Hân luôn cứng đầu, nhưng Cố Minh luôn hết lòng yêu thương em gái mình. Đối lúc không nhịn được mà trách mắng em ấy, nhưng mắng rồi thì lại lo lắng. Đây là tình thân.

Khi anh em tốt quen với Cố Hân, anh sợ Lục Nghiên Trung sẽ làm tổn thương em mình, nên anh đã đến dằn mặt Lục Nghiên Trung.

Cố Minh thật sự không ngờ Lục Nghiên Trung lại đi hớt tay trên của anh em, đi quen em gái của bạn thân!

Tuy anh không đánh lại, nhưng tình thân vẫn luôn ở trong người anh.

Ngoài Thanh Thanh ra thì Cố Hân là người mà anh quan tâm nhất. Những người con gái quan trọng nhất trong đời Cố Minh em gái thì nay đã có thêm một người nữa là Thanh Thanh, họ đều quan trọng như nhau.

“Cậu ấy mạnh mẽ, anh dừng lo”. Thanh Thanh hôn lên trán anh, anh rất cao, cao hơn Thanh Thanh cả một cái đầu, nên khi chủ động hôn cô phải nhón chân lên.

Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh chủ động hôn anh, Cố Minh mừng như điên. Sau đó đổi khách thành chủ, đè cô lên vách tường hôn lại đắm đuối.

Khi anh buông ra để cho cô hít thở thì quần áo của cả hai đã sộc sệch cả lên.

Hiếm khi được Thanh Thanh chủ động, Cố Minh làm sao từ chối được.

Cố Minh hôn lên cổ cô, sau đó nhắc bổng cô lên, bế đi vào phòng ngủ. Thanh Thanh đã chủ động thì anh không thể bỏ qua được.

Thanh Thanh cười vòng tay qua cổ anh, họ điều biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng Thanh Thanh muốn chủ động yêu anh. Cô bò trên người anh, giúp anh c ởi quần, từ quần tay cho đến qu@n lót, Cố Minh nằm im tận hưởng được Thanh Thanh chủ động. Bàn tay anh không để im, liên tục x0a nắn ngực Thanh Thanh.

C.ự vậ.t đã sớm có phản ứng. Thanh Thanh nhìn nó cao lớn lại dài không khỏi nuốt nước miếng. Nhưng cô vẫn vươn tay nắm lấy nó.

“A…”. Cố Minh được Thanh Thanh sờ không khỏi k1ch thích mà rên lên.

Sướng quá!!!

Thanh Thanh vẫn còn mặc một bộ đồ lót do anh đã đi mua cho cô, còn anh thì sớm đã không có mảnh vải che thân. Cố Minh mặt dày lại vô sỉ, từ khi bắt đầu xác định quan hệ với Thanh Thanh thì anh đã mua cho cô rất nhiều đồ lót, đầy đủ màu sắc. Thậm chí cô còn hay mặc nó cho anh ngắm nữa, tuy có lúc họ không làm nhưng như vậy mới gọi là tình thú của đôi tình nhân.

Ba Lãnh tạm thời không ở chung, nơi này của anh cũng không ai tìm đến, Cố Minh thường xuyên ngắm Thanh Thanh trong những bộ đồ vô cùng quyến rũ.

Thấy anh vui, Thanh Thanh cũng bớt ngại ngùng. Cô vuốt cho anh, sau đó lại cúi đầu mình ngậm lấy nó.

Lớn quá!!! Thanh Thanh không có kinh nghiệm trong chuyện này, bình thường họ ân ái, toàn là Cố Minh dẫn dắt. Hôm nay cô muốn anh được vui một phen nên mới chủ động.

Cố Minh giật mình, anh bật dậy hai tay chống lên nệm, nhưng động tác lại khiến cho nó vào sâu hơn trong khoang miệng Thanh Thanh.

“Ưm…ưm”. Thanh Thanh thở không được vội vỗ đùi anh. Cố Minh cũng rút ra.