Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 113: 113: Mẹ Anh Không Thích Cô





Đêm qua anh được ăn thịt hả hê, cho nên đã quấn lấy Nghi An mà làm mấy hiệp liền.

Anh chỉ biết khi anh dừng lại thì cô đã ngất xỉu vì kiệt sức.

Anh rất có lương tâm giúp cô tắm rửa rồi bế đi ngủ.

Càng làm cô thì anh như người điên mất trí, không thể dừng lại được.

Mặc cho cô van xin hay khóc lóc anh càng làm mạnh hơn.

Đến khi cô khàn cả giọng anh mới buông tha.

Cô khiến anh say mê không lối thoát, đặc biệt anh không dùng bao.

Đêm qua là ngày an toàn của cô, cho nên anh cứ thế mà bắn vào mấy lần liền.

Bây giờ đã quá trưa, khoảng hơn một giờ trưa, mà cô vẫn còn ngủ say giấc.

Anh cũng không phiền cô ngủ, cho nên chuẩn bị thức ăn sẵn sàng tất cả, anh vào họp online cuối năm.

Vì sắp tết rồi, cho nên mọi việc phải giải quyết tất cả các vấn đề cho công nhân viên của tập đoàn, mấy hôm trước anh bỏ bê cho nên công việc cho nên giờ phải bù lại.

Nhưng không sao cả, được ăn thịt nên tinh thần làm việc cũng rất cao lại còn hăng hái.

Cho nên anh im lặng lắng nghe báo cao, thậm chí còn khen họ nữa.

Bởi vậy người ta nói đâu có sai, nếu đã ăn được thịt mà lại bị cắt ngang thì sẽ khiến cho đối phương không vui, mà nếu không vui thì các công việc sẽ bị gián đoạn, khổ thân chỉ có các công nhân viên của tập đoàn mà thôi.

Bọn họ đâu có biết hôm nay giám đốc của họ hăng hái làm việc còn giám đốc phu nhân thì mệt bỏ hơi luôn rồi, vẫn còn trên giường mà ngủ say giấc nồng.

Nghi An ngủ say như chết, giờ mà có ai khiêng cô đi cô cũng không biết luôn nữa.

Quá mệt mỏi, lại bị anh hành hạ đến tàn nhẫn.

Đã hơn hai giờ trưa, cho nên anh nghĩ tay một chút, đi qua phòng ngủ xem cô ngủ dậy chưa đã.

Cô có thể không ăn sáng nhưng bây giờ lại không thể bỏ luôn bữa trưa.

"Dậy đi bé cưng".

Từ Khiêm lây cô thật nhẹ nhàng.

"Đừng...!mà....anh mặc em đi".

Cô lại quấn chăn lại rồi ngủ tiếp.

Đã làm cô mệt mỏi bây giờ lại không cho ngủ nữa!!!
"Ngoan! Ăn trưa xong rồi ngủ nhé".

Anh đỡ cô dậy, vén chăn giúp cô.

Sau đó bế cô vẫn còn ngủ đi vào phòng tắm.

"Anh tắm cho em đi.

Sẵn tiện mang cơm đi, em muốn ngủ".

Cô nói chuyện mà không cần mở mắt lên luôn rồi.

Từ Khiêm biết đêm qua mình có phần tàn nhẫn, cho nên mới khiến cô mệt mỏi như vậy.

Cho nên anh chuyên tâm giúp cô đánh răng, xong rồi tắm rửa.


Lúc tắm anh cũng không hề thừa cơ hội sờ mó lung tung.

Khắp người cô đều có dấu hôn để lại, đặc biệt là xung quanh vùng ngực.

Ngay cả hai bên đùi, rồi cặp mông căng tròn của cô vẫn in năm dấu tay của anh để lại, và bầm luôn rồi.

Từ Khiêm thấy mình có hơi khốn nạn.

Bên dưới nơi tư m@t của cô chỉ hơi sưng lên rồi ửng đỏ chứ không chảy máu.

Nếu mà chảy máu thì anh phải mua thuốc cho cô rồi, hay thậm chí đi bệnh viện mới được.

Đêm qua anh có phần mất khống chế, từ nay anh sẽ nhẹ nhàng lại với cô hơn mới được.

Họ ân ái lâu dài chứ không phải là ngày một ngày hai để rồi chia xa.

"Xin lỗi em".

Từ Khiêm hôn lên trán cô mộ nụ hôn nhẹ.

Nhưng cô không trả lời, chỉ nhắm mắt lại ngáy khò khò.

Cô thật sự rất mệt, mệt đến không còn sức để mà nói chuyện với anh.

Đêm qua anh làm cô từ phòng ngủ cho đến bàn trà, rồi đi đến phòng tắm, sau đó lại ngồi ngay khung cửa sổ mà làm thêm một lần dưới ánh trăng đầy lãng mạn.

Sau đó họ lại đi tắm một lần nữa ở dưới vòi sen, anh để cô dựa vào vách tường, sau đó hung hăng mà đâm vào từ phía sau.

Dòng nước ấm chảy xuống ướt cả hai người khiến cho đường ra vào của cô thêm rộng mở, anh ra ra vào vào rất khoả thích.

Cô không biết khi nào anh mới dừng lại, nhưng cô van xin anh đủ đường, anh cứ nói một lần nữa, rồi nhanh thôi, hay là những câu như anh vẫn còn thèm, muốn làm em, những lần đó anh điều khiến cô sống dở chết dở.

Cô chỉ biết khi anh dừng lại thì trời đã hừng sáng và cô mệt đến không thèm để ý đến anh nữa!!!
Anh tắm cho cô xong rồi lại bế cô đi ra ngoài mặc quần áo vào hẳng hoi.

Từ áo lót cho đến quần lót, anh điều mặc rất cẩn thận.

Xong rồi anh lại bế cô đi xuống nhà để đi ăn trưa.

Lúc này đã hơn ba giờ chiều rồi!
"Ngoan.

Há miệng".

Từ Khiêm đặt cô ngồi lên đùi anh, sau đó kê muỗng cơm lại gần miệng cô.

Từ tốn đút cô ăn cơm.

"A....".

Nghi An há miệng nhận lấy muỗng cơm, miệng thì nhai nhai, nhưng mà mắt không thèm mở lên.

Đúng lúc này nhà anh lại có chuông cửa, anh không quan tâm cho lắm, chuyện trước mắt vẫn nên đút cô ăn cơm.

Nhưng tiếng chuông dồn dập khiến cho Nghi An nhíu mày tự động bật dậy rồi hơi muốn mở mắt.

"Ngủ đi em.

Anh ra xem sao".

Từ Khiêm ngăn lại và bế cô ngồi lại ghế.

Để cô dựa ra.


Còn mình thì đi ra mở cửa.

Nghi An mới chậm chạp mở mắt, nhưng vẫn mơ màng.

Đói quá.

Cô cầm lấy muỗng cơm mà tay run run nhưng trúng gió không có chút sức lực.

Khó khăn lắm mới ăn được một muỗng cơm.

Vẫn để anh đút thì hơn.

Cô cũng không thèm ăn nữa, dựa ra ghế mà ngủ.

Cơm trong miệng còn không kịp cô nhai đi, chỉ ngậm mà thôi.

Từ Khiêm nhìn qua cửa sổ mắt mèo thì thấy mẹ mình đến, anh có chút ngạc nhiên? Bà rất ít khi đến đây, nhưng mà anh vẫn mở cửa.

Không ngờ lại có thêm Lạc Nhân, tậm trạng đang vui vẻ của anh lại phút chốc tan biến đi.

"Mẹ đến đây làm gì vậy".

Anh đứng chặn cửa lại, không cho Lạc Nhân vào nhà!
"Cứ để cho con bé vào đi".

Bà cười hiền hoà.

"Bạn gái của con vẫn ở nơi này, cho dù không có con cũng không để phụ nữ khác vào nhà mình".

Từ Khiêm lên tiếng, anh không vui ra mặt.

Chuyện đêm qua anh còn chưa tính với cô ta, vậy mà hôm nay lại đến nữa.!!
"Không lẽ đứa con gái nhà họ Lục kia lại nhỏ mọn vậy sao".

Bà vẫn muốn cho Lạc Nhân vào nhà.

"Một là mẹ vào? Hai là mẹ đi về đi.

Con nói không thích là không thích, không được là không được? Mẹ hiểu không".

"...con...".

"Dì à.

Không sao đâu ạ.

Con về nhé, có gì thì dì ghé bên con chơi".

Lạc Nhân cũng giải vây cho bà, thậm chí còn ra vẻ như không có gì.

"Còn con nữa? Loại người nào mà con có thể sống chung hả.

Mẹ không đồng ý".

Bà ta vốn không hài lòng với Nghi An, nhưng ngặt nỗi cô là con gái nhà họ Lục, cho nên bà không thể khó khăn.

Bây giờ biết họ sống chung bà rất tức giận.

"Ai thế anh...".

Cô mơ màng bước ra, bước chân xiu vẹo.

Từ Khiêm sợ cô ngã, vội bế cô lên.

"Sao em lại ra đây! Không ăn cơm đi em".

"Mệt.

Anh đút em ăn đi".

Cô ngáp một cái.

Buồn ngủ quá nhưng mà ồn quá.

Ai vậy nhỉ.

Cô hé mắt thì thấy một người phụ nữ trung niên trông khá quen mắt, nhất thời không nhớ ra là ai?
Nhưng mà...cô nhìn xem người con gái bên cạnh...thì tỉnh cả ngủ!!!
Lại là cô ả này!!!!
Nghi An tỉnh ngủ, đưa mắt nhìn Lạc Nhân!! Rồi lại nhìn phía Từ Khiêm.

Sau đó lại nhìn về người phụ nữ bên cạnh.

Là mẹ của anh.!!!!
Cô giật mình, muốn bật dậy, may mà có Từ Khiêm giữ cô lại.

"Chào...chào dì ạ".

Trời ạ!!! Chết cô rồi! "Sao anh không nói em".

"Không sao.

Vào ăn cơm đi, không phải em đói à".

Từ Khiêm lo cô bị đói nên vội hối thúc vào ăn cơm, nhưng cô làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa.

No ngang luôn rồi.

Hừ! Mẹ anh không hài lòng, khinh bỉ hừ một tiếng.

"Xem ra Lục gia dạy bảo con gái tốt thật".

"Mẹ!".

Từ Khiêm cắt ngang lời bà.

"Hôm nay mẹ đến có gì không? Nếu không thì mẹ về đi".

"Từ Khiêm!! Con không xem lại bản thân mình sao hả? Bao nhiêu người tốt ngoài đường con không quen? Đi mê một con nhóc không ra gì hả".

Bà mẹ tức tối chỉ vào cô.

Nhưng anh lại bỏ tay bà xuống, ôm lấy cô vào lòng.

"Hài lòng hay không cũng không do mẹ quyết định được.

Với lại con và An An sống với nhau cũng không có gì cả? Nay may sẽ đi đăng ký kết hôn".

"Con điên rồi đúng không hả".

Từ phu nhân gào lên.

"Nó không giúp được gì cho con cả? Nó sẽ là gánh nặng của con".

Từ Khiêm không muốn nghe mẹ mình nói nhiều lời nữa, nếu nói chuyện đàng hoàng thì anh sẽ nghe, nhưng nếu mắng nhiết Nghi An thì anh cũng sẽ không nể mặt ai cả.

Ngay cả mẹ anh cũng thế.

Từ Khiêm kiên quyết muốn đưa mẹ mình đi, nhưng bà ta lại tóm lấy tay cô kéo cô ngã về phía sau.

Vì cô vốn không đứng vững cho nên khi bị kéo mạnh cô cũng vùng ra nhưng không ngờ lại có Lạc Nhân phía sau giúp đỡ Từ phu nhân đẩy ngã cô.

Khiến cho cô bị đập đầu vào cạnh bàn.


"An An".

Đầu cô bị chảy máu, bụng cô cũng bị đau theo.

Từ Khiêm hoảng sợ vội đỡ lấy cô.

"Đau".

Cô một tay ôm đầu rồi một tay ôm bụng.

"Từ....Khiêm!!! Em đau bụng quá." Hu hu! Không phải cô sắp chết rồi chứ.

Cô không muốn chết một lần nữa đâu mà.

"Em sẽ chết chứ...".

"Không sao! Không sao." Từ Khiêm cố gắng trấn an cô, nhưng mà anh cũng run run.

"Không chết được đâu.

Đừng sợ".

Từ phu nhân xem như cô đang xạo với bà ta, cho nên rất không hài lòng mình muốn cô đứng dậy.

Thậm chí bà ta còn muốn cho rằng cô ăn vạ.

Lúc này Ba Lãnh xuất hiện, bên cạnh đó là Thanh Thanh và Cố Minh.

"Nghi An." Ba Lãnh giật mình.

"Đau....quá....".

Rồi cô ngất xỉu ngay lập tức.

"Mau...Cố Minh!! Lái xe nhanh".

Thanh Thanh vội bảo anh, Cố Minh thấy máu trên trán Nghi An mà cũng sợ, vội đi lấy xe.

Từ Khiêm theo đó bế cô đi ngay.

Ba Lãnh bước chân không vững phải được Thanh Thanh dìu mới có thể đứng đi được.

Cố Minh lái xe đưa họ đến bệnh viện trước, Thanh Thanh và ông đón xe đi đến bệnh viện sau.

Cứu người vẫn quan trọng hơn.

"Con bé mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho bà đâu".

Ba Lãnh nói.

"Ông là ai hả? Ai cho ông vào đây để nói chuyện với tôi".

"Tôi là ba của con bé.

Còn nhà này đó hả...".

Ông cười nhạt.

"Con trai bà muốn lấy được con gái của tôi thì phải xem nó có bản lĩnh hay không đã.

Thanh Thanh chúng ta đi".

"Vâng".

Thanh Thanh thấy Nghi An ôm bụng mình thì chỉ mong cô ấy không sao.

"Con sợ An An có thai rồi".

Dựa theo tình hình như vậy? Xem ra cậu ấy có thai rồi! Mong là Nghi An không sao? Nếu không hôm nay chính là chuyện lớn rồi.

Vừa đi cô vừa nói suy đoán của mình cho ba Lãnh nghe, ông nghe xong thì hoảng hốt cùng với lo sợ..