Nếu ai đi ngược sáng đến hoặc từ sau chạy đến để ý kỹ thì sẽ thấy chiếc ô tô sang trọng đang lắc lư rung động theo từng nhịp điệu.
Động tác lại rất mạnh mẽ, nếu đi lại gần hơn thì sẽ nghe tiếng thở d ốc rồi tiếng khóc than của người nữ khi bị người đàn ông để cô quỳ bò, đưa mông về phía anh rồi từng cú liên hồi khiến cho cô ấy như muốn bay ra khỏi xe.
Vì sự quá mạnh bạo này.
Nghi An vùng vẫy muốn lật người lại, nương theo ánh trăng, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt.
Nhưng không tài nào quay đầu được, vì người đàn ông phía sau như bị trúng tà.
Thúc hông vừa sâu và khiến cho cô rất sướng.
Nghi An ngẫm nghĩ lại tuổi của anh, anh đã gần ba mươi tuổi, cái bộ dáng nên có đó là trưởng thành, nhưng lúc nào cũng lưu lưu manh manh, không bao giờ chịu nghiêm túc.
Lúc anh làm việc rất nghiêm túc cô từng thấy anh làm việc rất chuyên tâm.
"Nhẹ....lại....ưm....a".
Nghi An cảm thấy mình hình như bị anh đâm muốn bay ra khỏi xe luôn rồi, nếu như không bị anh nắm lấy hông cô lại thì đã bị rớt khỏi xe rồi.
"Ai cho em mất tập trung hả".
Vừa nói anh vừa vỗ mông cô bốp bốp sau đó liên tiếp mấy cú thúc hông.
"Còn dám mất tập trung khi làm với anh không hả".
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
"Không....không dám nữa...!a....tha cho em đi mà".
Giọng mang theo một chút nghẹn ngào, hu hu! Sao này cô sẽ không mất tập trung nữa đâu mà!!
"Ngoan".
Anh cũng nhẹ nhàng lại.
Anh rút ra rồi bắn tất cả lên mông cô.
Nghi An được anh rút ra thì nơi vật nhỏ theo đó co rút dữ dội, sau đó cũng tuôn ra một dòng mật thuỷ lấp lánh trong suốt như ánh đèn.
Từ Khiêm lật người cô lại, sau đó giúp cô thu thập những dòng nước còn xót lại trên người của cả hai.
Nghi An thở d ốc, chưa kịp phản đối đã bị anh áp môi xuống, đầu tiên chỉ là cắn nhẹ, dần dần sau đó là hôn sâu, đầu lưỡi anh khuấy đảo khoang mi3ng của cô, ngón tay bên dưới khẽ tiến vào sâu hơn một chút, Nghi An hé miệng rên lên, đầu lưỡi anh liền trượt vào.
"Về nhà...đi anh....trong xe hơi chặt chội".
Nghi An cũng vội vuốt v3 anh một chút.
Chỉ sợ anh làm thêm một lần nữa thì cô sẽ mất luôn cái mạng này quá!
"Được".
Từ Khiêm rút tay mình ra, sau đó giúp cô mặc lại váy rồi bế ngồi lại vị trí ghế phụ.
Chiếc xe tiếp tục về lại ngôi nhà ấm cúng nhỏ bé của họ, nơi họ vui vẻ bên nhau mỗi đêm.
Về đến nhà, cô không còn chút sức lực nào.
Thấy vậy anh bật cười, bế cô đi vào thang máy.
Cô hậm hực liếc ghét bỏ anh! Tại ai mà cô mới như vậy hả, chỉ cần động một cái thôi thì cô cũng đau nữa, đau cả dưới lẫn phía sau.
Đau khắp người, đặc biệt là nơi khuôn ngực kia, bị anh nắn b óp rồi ngắt nhéo.
Khiến cho hạt trân châu kia cứng lên.
Cả nụ hồng theo đó mà cũng căng tròn.
Thật không may, khi vào thang máy lúc cả hai định ấn nút thì có người ngăn lại.
Cũng là chuyện thường tình thôi.
Một tay anh bế cô, sau đó ấn nút dừng lại để người đó đi vào.
Là Lạc Nhân! Khi thấy hai người thì cô ta có chút ngạc nhiên, đã hơn mười một giờ đêm rồi, mà Từ Khiêm và con khốn này mới về sau?
"Anh Từ Khiêm!".
Cô ta gọi.
Lạc Nhân vốn mới đi hộp đêm cùng với các bạn của mình về, vì vậy nên hôm nay cô ta mặc một chiếc quần sọt ngắn mang boot đùi đen và mặc một chiếc áo cúp ngực.
Trông rất quyến rũ và đầy vẻ phong tình, cô ta hôm nay đến bar cũng vì muốn tìm một người đàn ông nào đó hợp ý để mà giải phóng thân thể bí bách này.
Nhưng không có ai hợp ý cô ta cả, cho nên ngồi uống rượu rồi lên sàn nhảy mà thôi.
Từ Khiêm vốn định sẽ quấn lấy Nghi An hôn một hồi ở trong thang máy nữa, nhưng lại bị cắt ngang nên tâm trạng anh có chút không vui.
Đã vậy còn chưa được ăn thịt đủ nữa, mặc dù mới được ăn, nhưng anh vẫn chưa thoả mãn, nếu như không phải cô nói trong xe chặt chội thì anh sẽ làm thêm mấy lần nữa thì mới về nhà.
Cứ tưởng sẽ được hôn, ai ngờ...!
"Cô có vào không? Nếu không thì đợi thang sau đi".
Anh nói.
Cũng không hề nể mặt cô ta một chút nào.
Từ Khiêm không có kiên nhẫn, An An đang mệt còn bị làm phiền làm sao anh vui được.
Trên tay anh vẫn bế Nghi An, cô được anh đắp cho một chiếc áo thoát của anh, còn anh thì chỉ cài sơ hai ba cúc áo sơ mi, quần áo cũng sọc sệch.
Đã vậy Nghi An còn nhắm mắt lại, tóc hơi rối.
Điều là người lớn, nên Lạc Nhân biết họ vừa mới làm chuyện gì.
Cô ta có chút không cam tâm nhưng lại vội vàng đi vào thang máy.
Ấn nút đi lên trên tầng 18 nơi mà họ ở.
Cô và anh cách nhau hai ba căn nhà, nhưng Từ Khiêm chưa bao giờ qua đó tìm cô một lần nào cả, thang máy của khu họ có hai cái.
Khi nãy thang của anh vẫn còn chưa kịp đóng cửa cho nên cô ta cũng vội đi vào.
Từ Khiêm cũng rất biết chuyện, luôn đi tránh qua khu nhà của cô ta, hoặc là đi sớm hơn hoặc trễ hơn.
Nếu anh đi một mình thì anh sẽ lựa chọn như vậy, còn nếu đi với Nghi An thì cứ theo thói quen của cô mà đi tbooi.
Anh không hề phàn nàn cô một câu nào.
Luôn để ý tâm trạng và sở thích sự thoải mái của cô lên hàng đầu.
Cô không thích Lạc Nhân nên dùng tay chọt chọt ngực anh.
"Ngoan! Sắp về đến nhà rồi bé cưng".
Từ Khiêm nhỏ giọng nói, hoàn toàn khác với dáng vẻ ban đầu anh nói chuyện với Lạc Nhân!
"Mõi chân quá".
Cô cọ cọ chân vào hông anh.
"Với em muốn hôn anh".
Nói xong cô còn liếc nhìn Lạc Nhân đầy khiêu khích!
"....".
Con khốn! Lẳng lơ! Đồ hư thân mất nết!!! "Cô cũng cởi mở quá nhỉ, không sợ người khác nghe rồi bàn tán à".
"Ờ".
Nghi An hững hờ ờ một tiếng.
"Ai thì tôi không biết nhưng tôi biết cô hiện tại tức điên rồi".
"Cô....hư thân mất nết ".
Lạc Nhân mắng cô.
"Ăn nói cho đàng hoàng lại một chút ".
Từ Khiêm lên tiếng.
"Em ấy cũng không nói gì quá đáng? Còn cô thì thế nào? Tôi không muốn nghe câu thứ hai như vậy".
"Anh...anh mê nó ở chổ nào".
Lạc Nhân cao giọng nói.
"Anh không thấy nó đầy lẳng lơ à? Từ Khiêm loại người như cô ta không xứng với anh".
Quần áo thì sộc sệch, gương mặt đỏ bừng.
Lại được bế về, còn khoát hững hờ chiếc áo nam, khỏi phải nghĩ dưới lớp áo này cô ta chắc chắn tr@n truồng.
Càng khiến cho Lạc Nhân điên tiết theo!!!
"Xứng hay không! Không đến lượt người ngoài như cô có thể lên tiếng hay phàn nàn chê trách".
Anh nói với cô ta xong rồi nhìn lại Nghi An, đắp áo lại cho cô cẩn thận.
"Tôi không xứng thì chắc cô xứng à".
Nghi An lên tiếng.
"Không nhìn lại bản thân mình đi chứ".
Xì!! Ngực đã làm lại, thậm chí còn cắt mắt độn cằm, tưởng bà nội bây không biết hả? Nữa đêm đi về một mình, ăn mặc thiếu vải như vậy thậm chí còn có mùi bia rượu nữa, kiểu này mới đi hộp đêm tìm trai chắc luôn!
"Cô....".
"Ting".
Tiếng thang máy đi đến tầng, cắt ngang lời muốn nói của Lạc Nhân, cô ta thấy có mấy người lớn tuổi đi vào cho nên liền giật lấy áo thoát của Từ Khiêm trên người cô xuống.
Mục đích muốn cho Nghi An xấu hổ nhưng mọi chuyện lại không như cô ta nghĩ, Nghi An có mặc quần áo hẳn hoi, chỉ là váy hơi ngắn mà thôi.
"Lạc Nhân!!!!".
Từ Khiêm xưa nay rất ít khi nói chuyện lớn tiếng với người khác đặc biệt là phụ nữ.
Nhưng giờ đây khi hành động của cô ta khiến anh thấy rất chán ghét thậm chí còn bực bội tức giận.
"Em...em...".
Cô ta không ngờ Nghi An vẫn mặc quần áo.
"Cút đi".
Anh thẳng thắng bảo cô ta cút.
Chiếc áo thoát của anh bị cô ta cầm lấy thì anh cũng giật lại, sau đó ném vào sọt rác.
Đồ đã bị người khác động vào, đương nhiên anh sẽ không giữ lại, và cũng hành động đó cho người đó biết tay họ không sạch sẽ.
Thì anh cũng không cần nhặt lại.
"Cô ta nghĩ em không mặc quần áo, nên mới làm như vậy.
Em chỉ mệt một chút thôi, đã bảo anh đừng bế em, anh như vậy nên cô ta mới hiểu lầm em".
Hu hu! Nghi An cố nặng ra nước mắt.
Mấy người bước vào thang máy nhưng không vội đi xuống cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Cho nên dừng lại xem.
"Cứ tưởng cô ta tốt lắm, ai ngờ lại nghi ngờ lung tung".
Một bác gái nói.
"Đúng đó! Cô bé nhà cậu Từ tôi thấy sắc mặt xanh xao, chắc cậu Từ lo lắng lắm nên mới không để cô bé tự đi".
Một chị gái bên cạnh nói.
"Hiếm như ai mà như cậu Từ, tốt thật, khi tôi bệnh muốn chết, chồng tôi lại say sĩn, không biết đường về." Bác gái cảm thán, không so sánh thì không có đau thương? Chỉ do họ không tốt số bằng cô bé xinh đẹp này.
"Anh bỏ em xuống đi".
Nghi An nói.
"Ngoan! Về đến nhà rồi".
Anh nói với cô.
"Chuyện hôm nay đừng để tôi thấy một lần nữa, nếu không tôi sẽ không nể mặt cô đâu".
Nói rồi đôi chân dài của anh chào mấy cô hàng xóm xong rồi rời đi vào nhà của mình.
Thấy đã hết chuyện nên hai ba cô hàng xóm cũng đi ngay.
Không làm được chuyện mình muốn, lại bị Từ Khiêm lẫn Nghi An làm cho tức chết nên Lạc Nhân cũng không hề đắn đo chút nào, vội đi vào nhà.
Đúng là không trộm gạo được lại còn mất nắm gạo, đêm nay Lạc Nhân được mọi người truyền đi vì ganh ghét nghĩ xấu cho Nghi An nên mới hành động như vậy.
Đã vậy còn ăn mặc thiếu vải, nồng nặc mùi rượu.
Vào đến nhà, anh đặt cô đứng xuống sau đó lại ép lấy hôn mà điên cuồng hôn hít.
Chỉ hận không thể nuốt lấy cô gái nhỏ quyến rũ chết người này!!! Họ vừa đi vừa c ởi quần áo cho nhau, khi vào đến giường thì cứ thế mà ngã lên giường, vẫn còn quấn quýt hôn nhau đầy say đắm.
Trên giường lớn, hai người liều chết triền miên.
Từ Khiêm nằm nghiêng trên giường, áp lấy Nghi An, lồ ng ngực hai người sít sao dính chặt lấy nhau, anh cứng rắn, cô mềm mại, nhưng đều nóng bỏng.
Anh hôn cô một nụ hôn sâu, đầy vẻ chiếm hữu.
Lại ràn rỡ trên ngực cô mà xoa bóp nó.
Khắp người cô đều có những dấu hôn đỏ chói do được anh đánh dấu chủ quyền, cô chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.
Một chân của Nghi An được vắt lên thắt lưng anh, bàn tay anh xoa bóp trên mông cô, ngón tay thỉnh thoảng chọc vào lỗ nhỏ ư ớt át.
Cô đã rất ướt, nhưng anh không vội mà đút vào, chỉ trêu đùa cô mà thôi.
Đầu lưỡi cô bị anh m*t chặt lấy, nhả ra, sau đó lại m*t lấy, không ngừng đùa giỡn, thoáng chốc cô đã biến thành một vũng nước mềm mại nằm dưới người anh.
Mặc cho anh dẫn dắt cô, anh luôn khiến cho cô có những bước dạo đầu đầy khoái lạc.
Quần áo không biết từ khi nào đã được anh cởi ra, cũng không biết là cô cởi ra cho anh nữa.
Cả hai tr@n truồng quấn lấy nhau một cách điên dại và đầy xuân sắc.
Đêm còn dài, ánh trăng là thứ chứng kiến tất cả cho họ.
Ngoài kia cửa sổ được khép hờ, những luồn gió bay phất phới khiến cho đôi nam nữ càng thêm đẹp hơn, thâm tình hơn..