Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 101: Chương 101





Giay phút Cố Minh nghe được Nghi An mới là con của Thiếu tướng Lãnh thì anh hoàn toàn chết sững, không có chút phản ứng nào.
Sao....sao....
Khi anh bước ra thì rất tức giận, vì Từ Khiêm lại muốn che giấu đi thân phận này của Lục Nghi An! Như vậy? Rất rõ ràng, Lãnh Thanh Thanh mới chính là con của nhà họ Lục, và Nghi An là con của thiếu tướng Lãnh! Hoàn toàn không sai đươc.
"Anh....Cố Minh...".

Giản Ái không ngờ chuyện này lại bị anh nghe thấy được, nhìn dáng vẻ của anh thì chắc đã biết rồi.
"Hai....người nói có đúng không".

Cố Minh hỏi.
Từ Khiêm không trả lời, chính bản thân anh cũng không ngờ chuyện lại như vậy.

Anh lấy thuốc ra hút.
Anh cần bình tĩnh lại mới được.
"Em về xem mọi người đi, anh ở lại nói chuyện với Từ Khiêm một chút".

Cố Minh cũng muốn bình tĩnh lại.
"Vâng".

Giản Ái sợ họ đánh nhau, nhưng mà nghĩ lại thì Cố Minh không đánh lại thầy Từ cho nên cô đỡ lo hơn.
"...".

Cố Minh mà biết Giản Ái nghĩ như vậy chắc chắn sẽ ném cô về nhà họ Hoàng luôn! Cái con nhóc con này! Xem thường anh ta đến thế à! Đúng là đồ khó ưa mà.
Đợi Giản Ái đi rồi, Cố Minh nhận lấy thuốc từ trong tay Từ Khiêm mà hút.
Từ khi có bạn gái đến nay, họ luôn tiết chế hút thuốc vì không muốn mùi khói thuốc hiện ra.
"Tôi biết sớm hơn cậu một tháng nay thôi".

Một lúc sau Từ Khiêm mới lên tiếng.

"Cô bé Giản Ái kia rất thông minh, nhảy số rất nhanh, chỉ mới nhìn hành động của thiếu tướng Lãnh kinh ngạc khi nhìn thấy An An thôi, là đã đem đi xét nghiệm ".

Không biết do cô thông minh hay tò mò nữa, làm ra chuyện này.
Nhưng không thể phủ nhận trong chuyện này Giản Ái đã phát hiện một sự thật kinh hoàng.

Mà ngay cả người trong cuộc như gia đình họ Lục, hay thiếu tướng Lãnh cũng không ai hay biết cả.
"Cô bé ấy đã làm ba bản xét nghiệm, nhưng chỉ có một bản là trùng thôi." Từ Khiêm hút một hơi mạnh, khói phả ra giữa không trung.
"Là của Nghi An và thiếu tướng Lãnh sao".

Bàn tay cầm điếu thuốc mà anh run run.
Từ Khiêm chỉ cười nhạt nhưng không trả lời, đáp án đã quá rõ ràng.
"Tại sao lại như vậy".

Cố Minh hỏi.
Ngay cả chính Từ Khiêm cũng muốn hỏi, nhưng lại không có đáp án.

Nhìn về cách Thiếu tướng Lãnh quan tâm lo lắng chăm sóc cho cô con gái Thanh Thanh anh biết đó là tình thương thật sự.
Đối với gia đình họ Lục cũng vậy.

Họ chưa từng nghi ngờ về vấn đề thân phận của Nghi An cả.
Bây giờ mọi người lại phát hiện sự thật này.

Không biết chuyện này rồi sẽ đi đâu về đâu nữa, khi cả hai cô gái..
Từ Khiêm đã điều tra rồi, nhưng vẫn không có kết quả.

"Tôi muốn nói ra chuyện này".

Cố Minh lên tiếng.
Anh phải cho Thanh Thanh một sự công bằng mới được.

Cô ấy đã sống quá cực khổ bao năm nay, cũng chỉ vì thất lạc thân phận hiện tại của mình.
Cô vốn là thiên kim nhà họ Lục, được sống trong sung túc đầy đủ chứ không phải cuộc sống khó khăn về vật chất.
Tuy cô chưa từng than vãn nhưng người làm bạn trai như anh đây, một khi đã biết được sự thật thì sẽ không để yên cho cô phải chịu khổ được.
"Tôi biết! Chỉ là sự việc này nên nói lại với gia đình họ Lục trước.

Trước tiên là Nghiên Trung sau đó mới đến ông bà Lục".

Từ Khiêm nói.

Hiện tại thiếu tướng Lãnh đang nằm viện không thể chịu được kích động.

Tình hình cũng chưa khả quan cho nên họ không thể nói với ông trước.
Ngay cả hai cô gái đó cũng không thể nói.

Chuyện này quá lớn, quá lớn để có thể chịu được, không ai nghĩ mình có thể như vậy.
Cố Minh gật đầu, anh cũng là người hiểu lý lẽ chứ không biết.
Nhưng làm sao để nói ra thì mới là cả một vấn đề.

Họ phải làm thêm hai bản xét nghiệm, một của nhà họ Lục với Nghi An và Thanh Thanh.
Mặc dù đáp án đã có nhưng vẫn phải làm cho đúng theo sự thật.

Chỉ là không biết hai cô gái đó sẽ như thế nào đây thôi!
-------
Khi cả hai đi vào trước phòng cấp cứu thì Nghi An đã truyền máu xong.

Từ Khiêm đi vào xem cô, lúc này Lục Nghiên Trung trừng mắt to mắt nhỏ nhìn em gái mình.
Từ Khiêm cũng đứng lại.
Thậm chí Lục Nghiên Trung còn sờ trán Nghi An mấy lần, xác định em gái mình không có vấn đề gì cả! Nhưng anh cũng rất khó tin.
"Sao thế".

Từ Khiêm bước vào đi lại hỏi.

"Em thấy người sao rồi em".
"Em không sao.

Anh giúp em một chuyện nhé".

Cô nhìn Từ Khiêm rồi nói.
"Chuyện gì? Hiện tại em mới khoẻ, đừng nghĩ nhiều".

Anh rót cho cô một ly nước.
"Xét nghiệm DNA của em và thiếu tướng Lãnh".

Nghi An híp mắt lại nói.
"Xoảng".
Từ Khiêm giật mình ly nước trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.


Cô cũng đã biết rồi sao...
"Cậu nói xem nó điên rồi đúng không".

Lục Nghiên Trung bất lực nói.
Tự nhiên anh đi vào thăm em gái, cái lại nói muốn kiểm tra DNA của anh với em mình?
Nó điên rồi đúng không? Khi chào đời anh và thằng hai chính tay mình bế nó mà! Ba người đàn ông đứng ở ngoài phòng sinh đợi mẹ và em gái đi ra.
Sao lại sai xót được.
Đúng là tức chết người làm anh như anh ta rồi.

Truyền máu chứ đâu phải truyền não đâu? Nó như điên vậy.
Hay lần trước bị tai nạn giao thông nên để lại di chứng? Không được, nguy hiểm quá! Anh phải thông báo cho ba mẹ biết mới được, để còn chữa trị kịp thời.
"Em nghĩ ra gì rồi à".

Từ Khiêm hỏi.
Cô rất thông minh, nhiều khi không cần phải làm gì cũng đoán được sơ bộ câu chuyện.

"Không hẳn?".

Nghi An nói.

Trên tay cô đang cầm lấy ly nước của anh đưa đến.

"Khi ban đầu em gặp ông ấy, ông ấy rất kinh ngạc khi thấy em".

Chỉ có thể là người thân hoặc người quen mà thôi.
"Điên rồi".

Lục Nghiên Trung xoa trán mình.

Em gái anh ta điên rồi, ngay cả Từ Khiêm cũng điên theo nó luôn rồi.
"Khi hôm nay truyền máu, Thanh Thanh là con gái nhưng kiểm tra lại không trung khớp.

Và trùng hợp em lại có nhóm máu đó".

Người thân thì không truyền được cho nhau sao? Chuyện đùa gì đây.

Thiếu tướng Lãnh không phải nhóm máu hiếm cho nên máu rất dễ tìm.
"Chỉ có như vậy mà em nghi ngờ thân phận mình thôi sao".

Lục Nghiên Trung xen vào.

"Khi em chào đời anh đã đích thân bế em từ tay y tá".
"Ừm".

Từ Khiêm xoa đầu cô.

"Em rất thông minh, cũng rất nhạy cảm".

Anh không biết nên khen cô hay chê trách số phận của cô nữa.

"Anh đoán được rồi sao".

Nghi An nhìn anh.
Lúc này Giản Ái gõ cửa rồi đi vào.
"Anh đã biết đúng không".

Giọng cô căng cứng lên.
Anh không hề ngạc nhiên khi cô nhắc đến vấn đề này như anh trai cô.
"Nghi An cậu thấy thế nào rồi".
"Không sao cả cậu đừng lo cho tớ".

Chỉ truyền máu thôi, cô nằm một lúc là khoẻ rồi.
"Nếu anh nói đúng thì sao? Nếu nói sai thì sao".
"Từ Khiêm." Lục Nghiên Trung lên tiếng.

Anh ta cũng khó hiểu.
"Ừm! Anh không giấu em, em với thiếu tướng Lãnh là cha con với nhau.

Thanh Thanh là không phải".
Hai anh em nhà họ Lục nhìn lấy Từ Khiêm, không ai lên tiếng.
Lục Nghiên Trung lùi về sau hai ba bước, đụng phải vách tường.

Trên mặt anh đầy vẻ hoang mang và hoang đường, không thể tin được.
Em gái anh ta? Em gái mà Lục Nghiên Trung đã yêu thương nhiều năm lại không phải?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Thầy nói thật không".

Thanh Thanh đi theo Cố Minh bước vào, Cố Minh ngăn nhưng lại không ngăn được.
Thanh Thanh chỉ muốn đến xem Nghi An thế nào thôi, không ngờ lại nghe được câu chuyện như vậy?
Trêu đùa cô sao?
Đây là bệnh viện cho nên không thể nói chuyện quá lâu rồi lại lớn tiếng được.

Cho nên khi tình hình của thiếu tướng Lãnh ổn định hơn một chút thì được đưa vào phòng hồi sức.
Cố Hân cùng Giản Ái ở lại trông giúp Thanh Thanh về thiếu tướng Lãnh.

Những người còn lại thì đi kiểm tra DNA.

Của Lục Nghiên Trung và Thanh Thanh!
Từ Khiêm ngồi canh Nghi An ôm lấy cô vào lòng, khuôn mặt của Nghi An không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Chỉ nhìn chằm chằm vào phòng xét nghiệm huyết thống.
Cố Minh ngồi bên cạnh Thanh Thanh, cô run run không chấp nhận được sự thật này.
"Thanh Thanh".

Cố Minh muốn an ủi cô nhưng lại không nói được.
Chỉ có Lục Nghiên Trung hết nhìn về Nghi An sau đó lại nhìn về Thanh Thanh.

Em gái? Thật là...đúng là một câu chuyện đùa thật khôi hài.
Càng nhìn thì thấy Thanh Thanh rất giống với họ.

Nhưng mà anh đã sống cùng Nghi An bao nhiêu năm nay.

Từ nhỏ đến lớn, tuy em gái có đôi lúc không nói chuyện với ai, cứ lầm lỳ nhưng Lục Nghiên Trung thật lòng yêu thương em trai em gái của mình.
Vì đây là bệnh viện nhà Cố Minh cho nên xét nghiệm rất nhanh, khi y tá đưa ra thì không ai nhận lấy.

Cuối cùng thì Nghi An bước đến, tâm thật tĩnh mở ra xem.
Trên tay cô đang cầm một kết quả DNA của mình và Lục Nghiên Trung, chỉ có 0.02% mà thôi.

Kết quả không phải.
Nghi An cười nhạt.


Thì ra.

Cô không chỉ chiếm lấy thân xác của người khác, mà còn chiếm luôn cả thân phận thiên kim nhà họ Lục.
Ha ha! Cô bình tĩnh mở ra tờ giấy khác xem.

Bên trong có ghi tên của Lục Nghiên Trung và Lãnh Thanh Thanh.
98% quan hệ huyết thống.

Kết quả là anh em cùng cha cùng mẹ.
Đã quá rõ ràng.

Lãnh Thanh Thanh mới là con gái của nhà họ Lục, là thiên kim thật sự chân chính.

Còn cô chỉ là một con tu hú chiếm chỗ của Thanh Thanh bao lâu nay.
"An An".

Từ Khiêm bước đến nhưng lại bị cô lùi lại về sau.
"Không phải? Em không phải tên Lục Nghi An".

Cô lắc đầu nguầy nguậy! Cô tên là Lãnh Thanh Thanh, cô không chỉ chiếm lấy sự yêu thương của ba mẹ, mà còn giành lại cuộc sống an nhàn vui vẻ.
Trong khi đó Lãnh Thanh Thanh lại sống cuộc sống khổ sở, khó khăn.
Thanh Thanh chưa bao giờ than với cô nhưng cô biết thời gian chung sống ở ký túc xá đó! Thanh Thanh đi làm thêm rất nhiều, còn cô thì sao! Cô được người nhà đưa tiền, cũng không cần làm bất cứ việc nặng nhọc nào!
"An An".

Từ Khiêm lại bước đến, anh muốn ôm lấy cô vào lòng mình.

"Không sao cả, em còn có anh".

Còn có người bạn trai như anh đây.

Sẽ không để cho em phải tủi thân.
"Tất cả mọi thứ hiện tại của em điều là của cậu ấy, là em, là em đã chiếm lấy của Thanh Thanh tất cả".

Nước mắt cô rơi xuống.
"An An".

Lục Nghiên Trung bước lại.

"Em gái của anh ".
"Không phải, em không phải....không đâu." Thanh Thanh mới là em của anh cả! Cô không có anh trai, không có ai cả!
Không!!!!!
"Nghi An, tớ không cần đâu".

Thanh Thanh nhận thấy Nghi An thật sự mất bình tĩnh rồi.
"Của cậu! Tất cả là của cậu".

Cô hét lên.

Tờ giấy trên tay cũng theo đó mà rơi xuống.

Cô là con của thiếu tướng Lãnh.

"Tớ trả lại cho cậu đó, Thanh Thanh à không Lục Nghi An thật sự".

Rồi cô bỏ chạy.
"An An".

Mọi người gọi theo cô, nhưng Từ Khiêm lại còn nhanh hơn, đuổi theo Nghi An.