[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 11: 11: Em Quá Đẹp Không Ai Được Nhìn






Đại gia chính là chỉ tay năm ngón ắt sẽ có người đến tận nơi hầu hạ.

Nhìn những chiếc váy bắt mắt lần lượt được gỡ khỏi giá treo mà lòng đau như cắt.

Nhìn kìa, ôi những tờ tiền đang chuyển động.

"Em cũng chỉ có một, không thể phân thân ra, mua nhiều thế làm gì?"
"Để dành"
"Không cần đâu, biết đến bao giờ mới dùng hết"
"Vậy vô thử đồ, rồi lấy hết cái đó đi"
"Lấy một cái thôi được không?"
"Ba"
"Một"
"Ba, đây là giới hạn cuối cùng, hoặc là ba hoặc là lấy hết"
Khuôn miệng giật giật, Hạ Vũ phụng phịu trách móc "Tiết kiệm tiền cho anh, anh còn trách em"
"Anh không có trách em, chỉ muốn em là người nổi bật nhất thôi"
"Sau đó để người ta cuỗm em đi?"
Kim Taehyung lần này lại chỉ cười khẩy một cái, nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi từ tốn mở miệng "Ai dám"
Hạ Vũ "..." đúng là không ai dám thật, mạng con người cũng chỉ có một mà thôi.

...!
Chiếc váy đầu tiên là chiếc váy màu trắng nhỏ, phần eo được bóp nhỏ lại, bên cạnh treo một cái lông vũ màu trắng nhìn vô cùng đáng yêu.


Cổ cao, nhưng chất liệu vải lại là ren trắng trong suốt, xương quai xanh ẩn hiện, vừa quyến rũ lại vừa thuần khiết.

"Được không"
Kim Taehyung lại rơi vào trầm ngâm "Thiết kế chẳng đâu vào đâu"
Nhân viên đứng bên cạnh: "..." nhớ không lầm thì đây là thiết kế của bà chủ, người ba lần liên tiếp đạt được giải thưởng người thiết kế thời trang xuất sắc nhất.

"Sao lại chẳng đâu vào đâu" nhìn cái váy này vô cùng khả ái chứ, sao lại đến nỗi như thế được.

"Vừa hở lại vừa không hở"
"Kệ anh, gói lại cho em chiếc này" vế đầu là cười nhạo Kim Taehyung, còn vế sau là nói với nhân viên chân chó bên cạnh Kim Taehyung đang bưng trà rót nước.

...!đồ thiếu nghị lực, không phải chỉ vừa đẹp trai vừa có tiền thôi sao.

...ừ thì đúng là có hai cái đó anh có quyền kiêu ngạo.

Sau khi Kim Taehyung hành cho con người chết nhừ tử thì cuối cùng cũng xong.

làm nail
làm tóc
trang điểm
...!
Kim Taehyung chăm chú nhìn, cuối cùng lại ngây ngốc ra đó "anh nghĩ lại rồi, không cho em đi nữa"
"Tốn công cả ngày nay chỉ vậy?" gương mặt bình tĩnh không nổi một gợn sóng nhưng trong lòng đã mắng thầm mười tám đời tổ tiên của ai kia rồi.

"Em quá đẹp, không ai được nhìn" không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

"Họ cũng chỉ có thể nhìn mà thôi" nếu như hắn ta sinh ra trong thời kỳ đế quốc, có lẽ đã đúc một cái lồng bằng vàng rồi ném cô vào trong đấy rồi.

Nhưng Hạ Vũ nào biết, Kim Taehyung cũng đang nghĩ thầm trong lòng điều đó.

Cũng may, nam thần vẫn còn bình thường chút chút, không đến nỗi nghĩ là thực hành luôn.

Cho dù ý định đó vẫn đang hừng hực cháy bỏng.

"Mộ Bạch nhìn ngơ ngơ như thế thôi, chứ chẳng phải con cừu non mặc người lấy lông đâu, em phải cẩn thận hắn" Kim Taehyung đột nhiên xoay chuyển câu chuyện một trăm tám mươi độ.

"Huh? Em biết" hắn ta mà ngơ ngơ à? Hắn ta mà ngơ ngơ thì ai gian xảo, ờ ngoài anh ra thì ai gian xảo bằng hắn.

Em chắc.


Thật nhiều năm sau này, Hạ Vũ mới ngộ ra rằng, hai thanh niên này, suy cho cùng độ gian xảo chỉ tính ở mức choai choai khi so sánh với cô mà thôi.

...!
Không có bữa tiệc nào là không có lúc tàn.

Cho nên thiếu nữ ăn mặc sang trọng nào đó lại đang rúc trong một góc cùng với đĩa bánh của mình.

Kim Taehyung từ xa nhìn lại, bất đắc dĩ lắc đầu cười, "đồ heo".

Mộ Bạch đến giữa buổi tiệc mới một thân tây trang tao nhã từ trên cầu thang bước xuống.

Giống như khung cảnh chàng hoàng tử lịch thiệp đang tiến lại gần công chúa, rồi nhẹ nhàng trao cho nàng ấy một nụ hôn.

Chỉ có điều, trong giới lượng lưu này, ai cũng rõ như ban ngày, thiếu gia này có bao giờ yêu ai đâu.

Hắn ta chỉ tán tỉnh ngươi thôi, đồ ngốc.

Nếu nói đến bản tình trường của hắn, phải dài như tấu sớ của bọn quan thần chất trong một năm vậy.

Năm hắn vừa xuất hiện tại Mộ Gia, nghe đâu từng có thiếu nữ doạ rằng nếu hắn không quen cô ta, liền sẽ tự tử mà chế.t.

"Vậy thì cô liền chế.t đi" hắn cười nhẹ nhàng, như gió mùa thu, như nắng mùa hạ, phun ra từng chữ từng chữ thập phần cao ngạo.

Thì ra, con của dì ghẻ hay công chúa hắn đều không động.

Đồ kén chọn.

Một người mặt mày tao nhã nở nụ cười, một người mặt lạnh như tiền, duy chỉ có ánh mắt của hắn nói lên rằng hắn cưng chiều người ta cỡ nào, cả hai đang sóng vai bước đi.


Đáy lòng Hạ Vũ cuộn trào, nhìn xem, họ chính là một đôi đấy.

Bỗng một cái cốc đầu từ trên trời giáng xuống...!à không từ trên tay Kim Taehyung giáng xuống.

"Em nhìn ai?" từ khi hắn bước đến chỗ cô, luôn thấy cô tủm tỉm mỉm cười nhìn đến chỗ hắn, nhưng đôi mắt đó rõ ràng không phải chỉ nhìn một mình hắn.

"Em ấy chính là nhìn tôi rồi" Mộ Bạch vọt ra từ sau lưng Kim Taehyung mặt mày rực rõ, nở một nụ cười tươi như hoa anh đào mùa xuân.

Phi!
Ta phi!
Nhìn rõ ràng là một kẻ xảo trá, ở đâu mà nhìn ra một con người ấm ấp như vậy.

Kim Taehyung cũng cười, nào nào, anh ta đâu có, anh ta đang uy hiếp cô "em thử nói em nhìn hắn xem tôi có giết em không", ôi cô sợ quá, ai đấy hãy cứu rỗi con người thiện lương như cô với.

"Hahaa em nhìn đồ ăn, đúng vậy em nhìn đồ ăn đằng kia" mi tưởng mi uy hiếp được ta chắc? Đúng là mi uy hiếp được ta thật.

Ta...!
Khổ...!
Quá...!
Mà....