Nhìn tấm bảng Tôn phủ, Nam Cung Hàn không
khỏi ngẩn người. Nhớ kiếp trước cũng đã từng tới nơi này, lúc đó trong
lòng hắn chỉ nghĩ cách lợi dụng người của Tôn gia để tranh đoạt đấu
trong triều. Hoàn toàn không xem trọng khi gặp Ngọc Nhi.
Nhưng bây giờ hắn lại xem những việc đấu tranh ấy là thứ vô nghĩa, chỉ
mong chờ được gặp người mà kiếp trước hắn xem là không khí. Sự đời thật
sự rất khó đoán.
Có những thứ khi mất đi rồi mới biết nó quan trọng như thế nào với mình. Trước đây Nam Cung Hàn hắn đã không nhận ra điều ấy, để rồi phải sống
trong đau khổ ân hận tới lúc chết.
Sự kiên định trong mắt hiện lên đầy kiên quyết. Kiếp này sống lại, hắn
tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đánh mất lấy hạnh phúc nữa, một lần mù quáng sai lầm đã khiến hắn hối tiếc suốt đời rồi.
Lúc này trong đại sảnh đã có vài người chờ đợi. Người ngồi ghế gia chủ
là một lão bà lớn tuổi, tóc bạc trắng búi cao cài trâm ngọc, thân là y
phục vải sam y đỏ thẳm thêu cành sen vàng tươi, khóe mắt nếp nhăn già
nua như ẩn hiện, nhưng vẫn không che dấu được sự uy nghiêm của một chủ
mẫu đứng đầu. Đứng kế Tôn lão phu nhân là Đại phu nhân Lâm Thị, hôm nay
bà ăn diện cực kì xinh đẹp, dung mạo trang điểm thanh nhã, cao quý, xiêm y hình hoa sen dưới thân váy tím, áo thân dài bạch kim y tới chân. Tóc
đen tuyền được búi làm thành kiểu phu nhân có chồng, trâm phượng vàng
đính trân châu được khắc hình hoa văn mai đỏ trên thân được, trong thật
đep, cắm vào bên búi tóc, càng khiến bà nổi bật hơn người.
Xung quanh nữa là những cô con gái của Tôn Sử Bình với Tôn Tử Lang,
trong đó có Tôn Thanh Vũ xinh đẹp kiều diễm, còn có cả Tôn Bảo Cầm tài
hoa hơn người, phong tình yêu kiều...Tôn lão phu nhân nhìn một lượt
những đứa cháu gái ưu tú đang ở đây thì hài lòng híp mắt lại. Những cô
gái ở đây đều đẹp muôn vàng muôn vẻ, mỗi người có sự sự xinh đẹp riêng.
Đều là những đóa hoa đẹp của Tôn gia.
Đến khi nhìn Đại phu nhân bên cạnh thì thu lại nụ cười lại, giọng nói vài phần khó chịu vang lên.
"Con dâu à! Ta thấy hôm nay là ngày Hàn Lăng Vương tới làm khách, vậy mà Thanh Hạo, Thanh Liêm cũng không thấy đâu cả? Tử Liên thì không nói gì, vì con bé đang ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương nên không thể về,vậy
còn hai đứa nó? Đây là không xem trọng mặt Hàn Lăng Vương rồi? Nếu lỡ
như ngài ấy hỏi tới, đến lúc đó làm sao? Vương Gia mà trách tội xuống
con có thể gánh được hay không?" Lâm Thị bị bà nói đến mất cả mặt đều
trắng bệch, tay siết chặt, ngón tay còn đâm cả vào thịt, muốn phản bác
nhưng lại không nói ra được, chỉ biết cúi đầu hạ giọng.
"Là con không tốt, Thanh Hạo hiện đang bận việc do Thẩm thừa tướng giao
cho nên ít về nhà, con cũng lâu lắm rồi chưa gặp nó, nên không thông báo kịp chuyện của Hàn Lăng Vương...Nhưng mà hôm qua con đã gửi thư báo cho Hạo nhi biết, chắc giờ nó đang trên đường về, còn Thanh Liêm thì nó
đang ở Tô Châu, không thể về được"
"Đang trên đường về?" Tôn lão phu nhân cười lạnh thành tiếng, mắt liếc xéo Lâm Thị.
"Ngài ấy cũng đã sắp tới rồi, đợi nó về tới đây thì Hàn Lăng Vương đã đi mất rồi" Lâm Thị im lặng mắt nhìn xuống đất, bàn tay siết chặt cũng
buông ra, khóe mắt lóe lên tia không cam tâm.
Tôn lão phu nhân không thấy Lâm Thị trả lời thì tức giận khẽ trừng mắt
một tiếng quay đầu đi. Đứa con dâu này này, sinh ra đúng là để đối
nghịch với bà mà! Năm xưa đúng là không nên cưới ả ta cho Sử Bình.
Tôn Thanh Vũ ngồi một góc nhìn Tôn lão phu nhân với đại phu nhân Lâm Thị đang tức giận như nhau, thì chỉ xem một lúc rồi rời mắt đi, coi như là
không thấy. Vuốt lại tóc mình, Tay thì sửa lại vạt áo, nhìn một lượt y
phục mặc trên người, thấy đều ổn thì mới an tâm.
Chút nữa Hàn Lăng Vương sẽ đến, nàng phải xuất hiện một cách nổi bật
nhất. Nàng không muốn bị thua trên tay Tôn Bảo Cầm. Âm thầm liếc nhìn nữ tử ngồi đối diện trước mặt, mắt nàng âm trầm cụp xuống.
Tôn Bảo Cầm thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của nàng chính là sự sắc sảo yêu mị
đầy câu hồn, khí chất tự tin thanh cao ấy đúng là người bình thường muốn có là có được. Nàng ta chỉ ngồi một chỗ thôi nhưng lại nổi bật hơn rất
nhiều nữ tử ở đây, hoàn toàn chèn ép nhiều người. Đúng là con gái của
đại bá Tôn Tử Lang được dạy dỗ có khác.
Ngồi đối diện Tôn Thanh Vũ là Tôn Bảo Cầm, y phục nàng mặc trên người là thân áo màu tím điền văn trắng, tay áo rộng bao phủ lấy đôi tay trắng
như tuyết đang cầm bánh, váy tím hoa lan bạc được mặc thêm vải sa mỏng
trong suốt. Kết hợp lại với dung mạo đầy gợi cảm xinh đẹp của nàng đúng
là sự hoàn hảo phong tình vạn chủng. Đôi mắt như hạt châu đỏ được nổi
bật giữa màn đêm khẽ chớp vài cái, lông mi dài cong vuốt cũng lay động
theo. Đôi môi đỏ như cành phượng nhàn hạ ăn từng miếng bánh, từng động
tác đều hiện lên sự quy tắc tao nhã đẹp mắt.
Trong lúc mọi người trong đại sảnh đang không ngừng nói chuyện, thì từ bên ngoài một tên nô tài chạy vào thông báo.
"Lão phu nhân, nhị lão gia với đại lão gia đã trở về rồi ạ" Vừa nói
xong. Tôn lão phu nhân ngồi trên ghế, biểu tình kích động đứng dậy đi ra cửa.
"Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng về rồi" Quay lại nhìn một đám người sau
lưng đang thì thầm với nhau, thì lớn tiếng quát: "Còn đứng ngay cái gì
nữa? Còn không mau tới để nghênh đón Hàn Lăng Vương" Bị tiếng quát của
Tôn lão phu nhân làm cho sợ hãi, mọi người ai nấy cũng đều nhanh chân đi tới chỗ lão phu nhân.
Từ xa vang lên tiếng bước chân nhiều người, một đoàn người đang đi về
phía Tôn lão phu nhân, dẫn đầu là Tôn Tử Lang, đang không ngừng cười
tươi nói chuyện với người đang đi bên cạnh. Phía sau là Tôn Sử Bình với
vẻ mặt khó chịu không cam lòng. Những quan viên đi cùng khi ở cửa thành
đều đã trở về nhà, chỉ còn lại hắn với Tôn Tử Lang. Nhìn đại ca mình
đang vui vẻ trò chuyện với Nam Cung Hàn thì tức giận khẽ "Hừm" một tiếng trong lòng.
Đúng là tên nịnh bợ!
Khi đoàn người tới cửa thì mọi thứ như đông cứng lại, người đang đứng
được bao phủ một màu đen, sự lạnh lùng cao ngạo như được dành riêng cho
hắn. Khiến những thiếu nữ ở đây nhìn vào đều tim đập liên hồi. Tô lão
phu nhân bình tĩnh đầu tiên, tay cầm cây trượng gỗ, đi tới hành lễ: "Lão chủ mẫu Tôn gia, tham kiến Hàn Lăng Vương Gia"
"Tôn lão phu nhân quá đa lễ rồi. Hôm nay bổn vương tới Tôn phủ làm
khách, đã làm phiền nhiều" Dù nói lời khách sáo nhưng Nam Cung Hàn vẫn
mang bộ dạng xa cách, lạnh nhạt. Đối với vị lão phu nhân này hắn không
hề có ấn tượng tốt.
Tôn lão phu nhân cười đầy hiền từ.
"Vương Gia đừng nói như vậy, ngài tới đây làm khách đó là vinh dự của
Tôn gia, là phước ba đời tổ tông để lại mới được như vậy" Bên cạnh Tôn
Tử Lang cũng phụ họa theo, hoàn toàn không cho Tôn Sử Bình xen lời.
"Đúng vậy, là phước ba đời tổ tông ba đời để lại, nên mới được Vương Gia đến làm khách" Không hổ là mẹ con, ngay cả lời nói, thái độ cũng như
nhau. Có thể nhìn thấy được lão nhân gia này cũng không đơn giản như bề
ngoài hiền từ trước mắt.
Đồng tử sắc bén Nam Cung Hàn quét tới trên người Tôn lão phu nhân, khóe môi cong lên cười trừ, không nói gì.
Lòng Tôn lão phu nhân chợt giật mình, khi nhìn vào vị Hàn Lăng Vương
này, không khỏi nhíu mày thận trọng. Vị Vương Gia này, đúng là người
không dể suy đoán. Bà cảm nhận được người này, tâm cơ khó đoán, lòng dạ
thâm trầm, thủ đoạn chỉ sợ cũng không tầm thường. Đứng bên cạnh hắn,
giống như là đang đứng chung với một tử thần đoạt mạng vậy. Hắn chưa
bước vào, vậy mà đã làm mọi người cảm giác được khí lạnh tỏ ra khắp nơi. Một người dù không làm gì, vẫn làm người khác sợ như vậy, thì có thể
nhìn thấy được người không đơn giãn.
Tôn lão phu nhân trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nếu như hắn là người
của Tôn gia, thì tốt biết mấy. Tôn gia rất cần những người như vậy...
"Được rồi, mau mời Vương Gia vào trong" Tôn Sử Bình lên tiếng thúc giục. Hắn thật không muốn để Tôn Tử Lang giành hết sự chú ý của Nam Cung Hàn.
"Đúng vậy! Vương Gia mời" Tôn lão phu nhân đứng sang một bên, mời Nam
Cung Hàn vào, mắt lén liếc nhìn đám cháy gái đang thất thần bên cạnh mà
ra ám hiệu.
Tôn Bảo Cầm nhận được cái nhìn của Tôn lão phu nhân, giật mình từ trong suy nghĩ.
Hàn Lăng Vương! Thật sự rất tuấn tú, lúc nãy khi nàng nhìn vào người đó, lần đầu chợt động tâm...Trên đời này thật có nam nhân hoàn hảo như vậy
sao?
Khí thế uy nghiêm đầy trầm tĩnh, sắc sảo, sự lạnh lùng, như bao trùm lấy hắn, làm người khác sợ hãi. Nhưng lại có sức hút làm người khác muốn
tới gần hơn, như con thêu thân lao vào lửa. Nàng cũng không ngoại lệ!
Một đám nữ nhi đang suy tính, cái nhìn chưa từng rời khỏi bóng dáng Nam
Cung Hàn, nhìn vào cũng biết đang tính kế gì. Rõ ràng là một đám mê hư
vinh, muốn bay cao làm phượng hoàng.
Tôn Bảo Cầm thầm liếc nhìn xem thường, cười lạnh một tiếng. Đúng là tư tưởng muốn trèo cao, làm Hàn Lăng Vương Phi đâu phải dể!
Vào đại sảnh, Nam Cung Hàn lại nhớ tới lần đầu bước vào đây, vẫn y như
trong trí nhớ hắn, như cũ mọi thứ chưa từng thay đổi. Chỉ có hắn là đã
thay đổi...
"Mời Vương Gia ngồi" Tôn Sử Bình xoa tay, cười nói.
Nam Cung Hàn khẽ gật đầu, bởi vì ở đây hắn là người có địa vị cao nhất nên ngồi ghế gia chủ.
Tôn lão phu nhân cũng ngồi xuống cái ghế gần đó, Tôn Tử Lang với Tôn Sử
Bình cũng kiếm chỗ ngồi chỗ. Tiếp theo là nhóm nữ nhi Tôn gia bước vào
hành lễ thỉnh an.
"Đây là con gái của Tử Lang và Sử Bình, cũng là cháu của ta" Tôn lão phu nhân cười giới thiệu, lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt Nam Cung Hàn.
Thấy hắn không có biểu cảm gì thì thất vọng trong lòng. Xem ra Hàn Lăng
Vương này không rung động trước sắc đẹp...
Đám nhi nữ thiên kim đang đứng, ai cũng đều ra dáng lễ nghĩa quy cũ, cố
gắng để lại ấn tượng tốt trong lòng Hàn Lăng Vương tôn quý đang ngồi
trước mắt.
Tôn Bảo Cầm tay thành lễ, hiện vẻ thanh nhàn, bình tĩnh, không hề hồi
hộp hay khẩn trương. Trên mặt là vẻ tự tin, mắt đào phượng, ý cười xinh
đẹp lan tràn.
Tôn Tử Lang vuốt râu, đầy hài lòng nhìn con gái của mình. Bảo Cầm là nhi nữ nổi bật nhất trong đám con gái của hắn, là nhi nữ làm hắn tự hào
nhất, so sánh với một đám con vô dụng của Tôn Sử Bình, thì giỏi hơn
nhiều.
Nam Cung Hàn nhìn những mỹ nữ xinh đẹp như hoa hương sắc trước mắt, vẫn lạnh lùng như trước, một chút liếc mắt cũng không hề có.
Tôn Sử Bình muốn lên tiếng bắt chuyện, nhưng khi nhìn vẻ lạnh lẽo của
Nam Cung Hàn thì e ngại không dám nói. Hắn thăng chức làm quan cao, được vào trong triều mới được vài năm. Nam Cung Hàn lại ở biên cương, nên
hắn chưa từng tiếp xúc qua với Nam Cung Hàn.
"Đáng tiếc hai đứa con trai lớn của Tôn gia hiện không ở trong phủ,
không thể tiếp đón được Vương Gia, mong ngài sẽ trách" Nhắc đến hai đứa
cháu. Tôn lão phu nhân khẽ liếc nhìn Lâm Thị.
Đại phu nhân Lâm Thị bị bà nhìn, chỉ có thể u phiền mà cúi đầu xuống.
"Không sao, nếu lệnh công tử có việc bận thì Bổn Vương cũng không oán
trách gì!" Đối với hai vị thiếu gia này, hắn chỉ có ấn tượng tốt với một người, còn người còn lại thì...
Tôn lão phu nhân định nói điều gì đó, thì không thấy Tôn Thanh Vũ đâu thì nhíu mày, hỏi a hoàn bên cạnh.
"Thanh Vũ đâu? Sao thấy nó?"
"Dạ, thưa lão phu nhân. Tiểu thư nói là đi pha trà rồi ạ"
"Vậy ư?" Tôn lão phu nhân cười hài lòng gật đầu "Thanh Vũ đúng là khéo hiểu chuyện"
Từ bên trong gian phòng, tấm màn được đôi tay trắng ngọc vén lên, cầm
khay trà trên tay, nhẹ nhàng bước ra, đi đến trước chỗ Nam Cung Hàn mà
nhẹ nhàng cúi người hành lễ.
"Tham kiến Hàn Lăng Vương, chúc Vương Gia sức khỏe tề an. Hôm nay Vương
Gia tới Tôn phủ làm khách, tiểu nữ đã pha trà Long Tịnh Hương cho ngài
thưởng thức. Mong Vương Gia sẽ thích" Tôn Thanh Vũ dịu dàng cười, hôm
nay nàng mặc bạch y trắng tinh, tóc xõa dài trên vai, tóc mái vén sang
bên má, long mày hình là liễu dưới mi mắt là đôi mắt sáng trong veo,
trong nàng thật dịu dàng đơn thuần.
Nhìn khuôn mặt trước mắt mình, Nam Cung Hàn chợt kích động, nhưng khi
nhìn vào đôi mắt của Tôn Thanh Vũ thì lòng thất vọng. Đây không phải là
Ngọc Nhi! Dù có khuôn mặt giống nàng nhưng ánh mắt lại không phải.
Người này có đôi mắt dịu dàng, che giấu giỏi cảm xúc của mình. Còn Ngọc
Nhi của hắn, nàng sẽ không đối xử dịu dàng thâm thiết như vậy với người
lần đầu gặp mặt. Nàng sẽ dùng sự xa cách, thận trọng, đề phòng để ngụy
trang mình, khi tiếp xúc với họ, Nhưng sau khi làm thân với một ai đó,
nàng sẽ trở nên hiếu động, vui vẻ, thẳng thắng, sẽ hiện lên con người
thật của nàng. Nghĩ tới nàng, tim hắn lại không khỏi ấm áp.
Điều quan trọng là Ngọc Nhi có đôi mắt hoạt bát, nghịch ngợm, nàng dù có che đi thì hắn vẫn có thể nhận ra. Còn người này thì lại không có...
Nhìn thêm Tôn Thanh Vũ một lần nữa, hắn nhớ thì đây là tỷ tỷ sinh đôi
của Ngọc Nhi. Trước khi hắn sống lại, lần đầu gặp nàng ta vẫn y như hôm
nay.
Tôn Thanh Vũ! Nữ nhân lòng dạ tham lam đầy tham vọng! Thủ đoạn độc ác,
mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại cách đối phó người khác rất cao thâm. Kiếp trước đã từng vô số lần làm hại Ngọc Nhi.
Nghĩ tới chuyện trước đây đã xảy ra, hắn không khỏi đau lòng ân hận tự trách mình.
Hắn trước đây vì không chịu thừa nhận tình cảm của mình dành cho nàng,
bèn vô tâm để Tôn Thanh Vũ làm tổn thương nàng. Để nàng chịu bao nhiêu
sự đau đớn! Hắn còn đem Tôn Thanh giữ bên cạnh mình, để nàng ta hành hạ
Ngọc Nhi...
Lúc đó hắn chỉ muốn chứng minh, là không phải chỉ có Tôn Ngọc Nhi làm
cho hắn có cảm giác kì lạ mà người khác có dung mạo giống nàng cũng có
thể làm được. Nhưng hắn đã sai, giữ Tôn Thanh Vũ bên cạnh lại càng khiến hắn trống vắng, đến khi hoàn toàn mất đi nàng.
Nam Cung Hàn mới biết, thì ra hắn đã sai! Ngay từ lúc bắt đầu thì đã
sai! Tay nắm chặt thành nấm đấm, hắn thề hắn sẽ không để bi kịch của
kiếp trước tái diễn thêm một lần nữa!
Tôn Thanh Vũ đặt ly trà xuống, định lên tiếng, nhưng khi cảm nhận được
hàn khí trên người Nam Cung Hàn, thì sợ hãi im lặng, quay lại đứng bên
cạnh Tôn lão phu nhân đầy lo lắng. Tôn lão phu nhìn nàng không nói gì,
chỉ cười nhẹ, cầm tay nàng, ẩn ý gật đầu.
Tôn Thanh Vũ ngượng ngập cười, trong như đang xấu hổ.
Tôn Sử Bình nhìn việc từ hồi nãy giờ, tâm bắt đầu suy xét.
Tôn Bảo Cầm thoáng nhìn Tôn Thanh Vũ đầy khinh bỉ.
Tôn Thanh Vũ ngắm nhìn Nam Cung Hàn, tim một lần nữa lại đập mạnh. Không hiểu sao khi nhìn vào người nam nhân này, nàng lại cảm thấy mọi thứ
trước mắt trở nên hư không, giống như chỉ nhìn thấy người này là duy
nhất. Cảm giác ngượng ngùng, tim đập ấy chưa từng xuất hiện bao giờ.
Hàn Lăng Vương Nam Cung Hàn, quả như người ta nói, tuấn tú phi phàm,
mạnh mẽ uy phong. Là vị Vương Gia nổi bật nhất trong các vị Vương Gia.
Hỏi thử có nữ nhân nào không động tâm?
Chỉ nói đến địa vị của hắn, cũng đủ làm người khác tranh giành nhau rồi. Lại nghĩ tới Thẩm Tề, đem so bộ dáng thư sinh của hắn với Hàn Lăng
Vương thì đúng là khác xa. Nàng bắt đầu có sự so sánh hai người...
Nam Cung cầm ly trà lên, nhìn một hồi lại đặt xuống bàn. Hắn chỉ quen uống trà do Ngọc Nhi pha.
Tôn Thanh Vũ thấy Nam Cung Hàn không uống trà do mình làm, thì lòng không khỏi không vui.
Tôn Bảo Cầm thoáng nhìn động tác của Nam Cung Hàn, chỉ cong môi cười,
không nói gì, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, khóe dưới mí mắt là sự trêu cợt thích thú, được giấu đi.
Tôn Tử Lang vẫn im lặng, thì bỗng đứng dậy chấp tay lên tiếng.
"Vương Gia! Hay ngài ở lại dùng bữa đi. Dù sao ngài cũng đã đi đường rất mệt, cũng nên ăn uống lấy lại sức"
Tôn lão phu nhân cũng gật đầu nói theo: "Đúng thế, đã kêu người chuẩn bị đồ ăn. Ngài hãy ở lại dùng bữa đi"
Những nữ nhi của Tôn gia, mắt phát sáng, đầy chờ mong nhìn Nam Cung Hàn. Chỉ mong sao hắn đồng ý.
"Nếu Tôn lão phu nhân đã nói vậy thì Bổn Vương sẽ ở lại"
Nam Cung Hàn cũng đứng lên, theo lễ nghĩa mà nói vài lời với gia chủ.
Nghĩ gặp lại Ngọc Nhi, hắn lại thấy lo lắng, sợ hãi khi đối mặt với nàng sẽ nói những gì?
Hắn thật rất khẩn trương!
"Có phải hay không nên mời Ngọc Nhi biểu tỷ?" Trong một góc, nhóm người khuê các đang ngồi, một bóng hình đứng lên.
Nàng có khuôn mặt trẻ con đáng yêu, tóc bím hai bên, ăn mặc đơn giãn, đang lên tiếng nói chuyện, khiến mọi người ở đây chú ý.
Tôn Sử Bình tức giận trừng mắt Tôn Hiểu Thanh, đứa con gái ngu ngốc này! Tự nhiên lại đòi kêu cái đồ phế vật kia ra làm gì? Muốn làm Tôn gia mất mặt sao? Đúng là thành sự thì ít, thất bại thì nhiều.
Tôn lão phu nhân, tay cầm chặt cây trượng trên tay, không vui nhìn Tôn Hiểu Thanh.
Đại phu nhân Lâm Thị chỉ im lặng xem kịch vui một bên.
Tôn Bảo Cầm lắc đầu thở dài, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn Thanh Vũ, hài lòng nở nụ cười.
Tôn Sử Bình sửng sốt, lại nhìn đại ca Tôn Tử Lang, như hiểu được chuyện gì mà tức giận run cả hàm râu.
Hừm! Hắn biết mà. Tôn Tử Lang làm sao tốt bụng như vậy? cho hắn cùng đón Hàn Lăng Vương? Thì ra là đã chuẩn bị cái bẫy này! Chắc chắn Tôn Tử
Lang đã kêu Tôn Hiểu Thanh nhắc đến Tôn Ngọc Nhi, rõ ràng là lấy mặt mũi của hắn ra mà sỉ nhục. Muốn trước mặt Hàn Lăng Vương, làm hắn xấu hổ,
khiến ngài có ấn tượng không tốt về hắn! Chiêu này đúng là âm hiểm độc
ác mà!
Nam Cung Hàn nhìn theo chỗ phát ra tiếng nói, khi thấy Tôn Hiểu Thanh đứng đó, không khỏi ngạc nhiên.
Tôn Hiểu Thanh!
Kiếp trước dù yếu đuối nhát gan, nhưng dám vì Ngọc Nhi mà đánh hắn, nhớ
khi đó người này là hảo tỷ muội của Ngọc nhi. Ngạo nhi với Uyển Nhi đối
với vị biểu cô này cũng hết sức kính trọng, còn thân thiết hơn so với
người cha là hắn. Nếu như không nhờ cô gái này, thì Ngạo Nhi đã không
trở về bên hắn...
Có thể do nghĩ lại chuyện trước đây, nên khi nhìn Tôn Hiểu Thanh thì trong mắt hòa nhã hơn.
Tôn Tử Lang nhạy bén quan sát, phát hiện Nam Cung Hàn khi thấy Tôn Hiểu
Thanh, bất đồng khi nhìn người khác, không nhịn được nghi hoặc. Nhìn
phản ứng của Hàn Lăng Vương, hình như là quen với Hiểu Thanh? Thái độ dể gần này, cũng không thấy ngài ấy nhìn Bảo Cầm như vậy? Chẳng lẽ Hiểu
Thanh quen biết Hàn Lăng Vương, nhưng lại giấu hắn? Không thể nào, nhi
nữ này hắn rất hiểu rõ, là một nha đầu ngốc, không có tâm cơ. Nếu vậy
tại sao Hàn Lăng Vương, lẽ nào...Nghĩ tới khả năng nào đó Tôn Tử mở to
hai mắt.
Hàn Lăng Vương thích Hiểu Thanh!
Tôn Hiểu Thanh dù sợ hãi, nhưng lại nghĩ tới biểu tỷ đáng thương, phải ở trong phòng một mình, trong khi mọi người lại được ăn uống náo nhiệt,
thì đau lòng không thôi. Nàng thật không thích cách làm thiên vị Thanh
Vũ biểu tỷ của thúc thúc, đều là con gái song sinh như nhau, sao lại đối đãi bất công như vậy!
Thật không công bằng! Nghĩ tới biểu tỷ thường đối tốt với mình. Tôn Hiểu Thanh mạnh mẽ nói tiếp.
"Mọi người cùng dùng bữa, sao có thể thiếu Ngọc Nhi tỷ ấy được? Tỷ ấy dù sao cũng là con cháu của Tôn gia mà" Vừa dứt lời thì đã cảm nhận được
tất cả người Tôn gia đang trừng mắt nhìn nàng, thì hoảng hốt ngồi xuống.
Ai trong Tôn phủ mà không biết, Tôn Ngọc Nhi là là thứ không đáng nhắc
tới chứ? Bây giờ Tôn Hiểu Thanh bây giờ lại nói đến, chẳng khác nào đem
Tôn gia ra cho nguời khác chỉ nói xấu!
Tôn Sử Bình khó xử nhìn Nam Cung Hàn, nếu hắn không kêu Tôn Ngọc Nhi ra, chỉ sợ khiến Hàn Lăng Vương nghĩ hắn là người xấu...Thì không phải đã
mắc bẫy Tôn Tử Lang rồi sao. Nhưng nếu kêu nha đầu đó ra, thật rất mất
mặt, phải làm sao đây?
"Người đâu, mau mời Ngọc Nhi tiểu thư ra dùng bữa" Hiện giờ quan trọng
là phải để Vương Gia có ấn tượng tốt về hắn, còn về chuyện của Tôn Ngọc
Nhi thì...Để tính sau vậy.
Tôn Thanh Vũ nhìn Tôn Sử Bình, bực bội mà cắn chặt môi.
Nam Cung Hàn như đứng ngồi không yên, một chút nữa có thể gặp nàng rồi!
Nhưng hắn chợt giật mình phát hiện, bản thân hắn chỉ mong chờ gặp nàng,
mà hoàn toàn không chuẩn bị muốn nói gì! Gặp nàng xong hắn phải nói gì
đây? Nam Cung Hàn bây giờ chỉ thấy thật rối loạn, hắn không thể đứng
trước mặt nhiều người như vậy, nói quen nàng được. Vậy phải nói gì đây?
Chẳng lẽ chỉ nhìn xong rồi trở về?
Hắn thật không biết phải làm sao cả! Trong lúc vị Vương Gia đang bức bối suy nghĩ, thì nàng Tôn Ngọc Nhi đang rất nhàn hạ mà phơi nắng trong
vườn.
Nằm trên cái ghế bằng gỗ, hai tay chống bên thành ghế, mắt mơ màng thưởng thức những con bướm bay khắp vườn.
Thật thoải mái! Vào buổi sáng mà hóng mát thì còn gì bằng?
Không có ai tới gây khó dể, như vậy thật tuyệt!
Trong lúc Tôn Ngọc Nhi đang đắm chìm trong cảnh đẹp, bỗng thấy có cái bóng màu đen, che đi tầm nhìn của nàng.
Cau mày ngẩn đầu lên, đứng trước mắt nàng là tên y phục nô tài trong phủ, nhưng lại không hề có sự cung kính với chủ nhân.
Hắn liếc nhìn Tôn Ngọc Nhi đầy ngạo mạn, giống như hắn mới là chủ nhân thật sự!
Tôn Ngọc Nhi không vui mở miệng.
"Có chuyện gì?"
Tử Cẩu hai tay chống nạnh, trong cực kì kiêu ngạo: "Nhị lão gia nói tiểu thư đến cùng dùng bữa với mọi người" Dù là là kêu một tiếng "tiểu thư"
nhưng giọng nói lại đầy khinh miệt.
Tôn Ngọc Nhi sợ bản thân nghe nhầm, người phụ thân vô tâm đó lại muốn
nàng dùng bữa chung với người trong Tôn gia? Đúng là chuyện lạ! Không
biết lại có chuyện gì đây?
"Được rồi, ta sẽ tới ngay"
Tôn Ngọc Nhi đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa, quay người lại, nhìn Tử
Cẩu: " Có ai nói với ngươi chưa, ngươi rất giống hồ ly đó" Nói xong cũng không hèm nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn mà đi mất.
Tử Cẩu đứng ngây ngốc một chỗ, đầy mơ hồ. Là ý gì? Nói giống hắn giống hồ ly?
*Hồ ly trong thời xưa còn được hí vụ giống như một con cáo, ý muốn nói
là cáo mượn quai hùm, nghĩa là người dựa vào người khác mà tỏ ra ta đây, là chửi một người nhưng lại dùng văn thơ đố chữ bằng mẹo*
Nam Cung Hàn sắc mặt đầy lo lắng nhìn về hướng cửa, không ổn! Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ làm hư mọi chuyện mất!
Hắn không muốn làm Ngọc Nhi sợ.
"Bổn Vương nhớ còn có chuyện cần làm, lần sau sẽ tới dùng bữa, cáo từ"
Dứt lời Nam Cung Hàn đã đi mất, để lại một đám người còn đang ngơ ngác
nhìn nhau.
"Đây là ý gì? Ngài ấy..." Tôn Sử Bình mở to mắt, miệng mở to, vẻ đầy khó tin.
"Ta làm biết được ngài ấy đang nghĩ gì!" Tôn Tử Lang cũng đang rất tức
giận, còn một chút nữa thôi thành công, tiến thêm một bước tiếp cận Hàn
Lăng Vương rồi! Thế mà...
Người trong đại sảnh đều tỏ ra sự mất mát như nhau. Khi Tôn Ngọc Nhi bước vào thì đã cảnh tượng trầm lặng một cách lạ thường.
"Phụ thân, con tới rồi"
Giọng nói Tôn Ngọc Nhi vang lên giữa đại sảnh lặng ngắt.
Tôn Sử Bình tức giận quát lớn: "Đúng là đồ xui xẻo" Nam Cung Hàn đi mất, làm kế hoạch hắn thất bại, không có chỗ phát tiết, bây giờ Tôn Ngọc Nhi lại xuât hiện. Hắn bèn lấy làm chỗ chửi cho hả giận.
Tôn Ngọc Nhi bị hắn la làm cho giật mình im lặng. Sao nàng có cảm giác như, là đến không đúng lúc?
Tôn Sử Bình sau khi mắng xong thì phất tay áo bỏ đi.
Tôn Tử Lang cũng rời khỏi, cũng chẳng hèm liếc nhìn Tôn Ngọc Nhi một cái.
Tôn lão phu nhân được đại phu nhân Lâm Thị đỡ đi, cùng với những người
trong đại sảnh rời khỏi. Cũng như Tôn Tử Lang, cũng xem nàng là không
khí.
Chỉ có Tôn Bảo Cầm trước khi rời khỏi, là gật đầu với Tôn Ngọc Nhi, xem như là chào hỏi.
Đến khi chỉ còn nàng là người duy nhất, thì lắc đầu nghi ngờ.
Mấy người này bị bệnh à?
Nam Cung Hàn sau khi trở về dịch quán, thì không ngừng đi qua đi lại. Mặt thoáng vẻ rối rắm.
Hắn phải tìm cách...Phải tìm cách, để có thể gặp Ngọc Nhi một cách tốt đẹp.
Trước đây vì muốn Tôn Sử Bình trợ giúp hắn, nên bèn cưới Ngọc Nhi làm
Vương Phi, lúc đó phụ hoàng cũng vì chuyện hôn sự của hắn mà gây áp lực, vì muốn giải quyết mọi chuyện, hắn đành chọn một cô gái không có chỗ
dựa để dể kiểm soát. Nên hắn chọn Ngọc Nhi...
Sau khi Ngọc Nhi lấy hắn thì trở nên rất xa cách, hắn vì muốn hoàn toàn
khiến Tôn Sử Bình trung thành nên đối đãi dịu dàng với nàng, khiến nàng
yêu hắn.
Nhưng bây giờ hắn không muốn dùng cách của kiếp trước, để tiếp cận nàng nữa. Không muốn dùng thân phận Hàn Lăng Vương.
Hắn muốn dùng với thân phận là Nam Cung Hàn để yêu nàng.
"Lưu Bằng!" Nam Cung Hàn hướng về bên ngoài kêu lớn. Lưu Bằng nghe tiếng gọi, nhanh chóng chạy vào.
"Vương Gia! Người gọi thần"
Nam Cung Hàn nhìn Lưu Bằng đầy vẻ nghiêm nghị: "Bổn Vương hỏi ngươi một chuyện"
"Vương Gia cứ hỏi"
Nam Cung Hàn xoay người ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn: "Nếu một nam nhân muốn gặp người mình yêu, nhưng lại e ngại không biết thì phải
àm sao?"
"Cái này?" Lưu Bằng nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Vậy thì nam nhân đó phải phải là người tuấn tú, thì nữ nhân mới thích, còn về phần
gặp gỡ, có thể cố ý xuất hiện trước mặt cô gái đó"
"Thần chỉ biết nhiêu đó thôi" Hắn là một tướng sỉ, đối với tình cảm nam nữ, vốn không hiểu gì nhiều.
Nam nhân tuấn tú? Nhưng Ngọc Nhi không thích nhìn nam nhân khôi ngô.
Nàng chỉ thích...Mắt Nam Cung Hàn sáng lên: "Lưu Bằng, ngươi kêu Chung
Từ tới đây"
"Vâng"
Chung Từ là một trong những ám vệ của Nam Cung Hàn. Hắn là người rất giỏi trong việc dịch dung.
Khi trong phòng chỉ còn mình Nam Cung Hàn, hắn vẫn ngồi đó, chỉ là sự vui vẻ trên mặt hiện một cách rõ ràng.
Hắn biết, hắn phải làm gì rồi!
Sáng hôm sau...
Lưu Bằng nhìn nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang đứng đối diện, diện mạo có thể nói là "Chim sa cá lặn, nghiên nước, nghiên thành"
Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt hổ phách quen thuộc. Hắn không nhịn được mà giật khóe môi.
Vương Gia! Ngài đây là muốn làm gì à?