Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 30: Lão Già




- Anh Minh! Người này không tầm thường chút nào, xem ra chúng ta không thể làm gì được.

Người trung niên bước vào nói.

- Không tầm thường, vậy chú nói xem người này không tầm thường ở đâu." Người đàn ông đang ngồi trước bàn nhướng mày nói.

- Anh Minh! anh thử nghĩ xem nếu là người thường, thì làm sao có thể toát ra sát khí cơ chứ." Người trung niên nói.

- Sát khí! người đàn ông đứng bật dậy, ông ta suy tư. Một người mới mười chín hai mươi thì làm sao có sát khí được, phải biết rằng sát khí được tích tụ lại khi giết người mới có, không phải là giết một hai người hay là chục mạng người, phải rất nhiều người đến con số cũng không thể nào biết được.

- Được rồi, hắn có nói gì không?" người đàn ông nói.

- Hắn nói! chuyện này hắn không quyết định được, còn muốn anh tự đến gặp hắn.

- Cái gì! đúng là ngông cuồng mà, chú đã điều tra được gì rồi.

- Người này rất bí ẩn, mọi thứ liên quan đến gia đình hắn đều không có, mọi thứ đều rất bí ẩn, chỉ biết hắn học ở Cao Dương Đại học, thậm chí em còn theo dõi hắn, hắn còn biết.

- Được rồi! chú kêu người chuẩn bị xe chúng ta sẽ đến Cao Dương.

- Dương Phàm! chúng ta đến trường thôi." Ngọc nhi từ trên lầu bước xuống nói.

- Tiểu Thanh, Tiểu Lan, hai em hôm nay không có tiết học sao?

Dương Phàm quay sang hai người nói.

- Dương Ca! buổi chiều nay chúng em không có tiết học." Tiểu Lan nói.

- Dương Ca! anh với chị Ngọc Nhi, hai người đến trường đi, hai người bọn em còn phải ôn lại bài tập cho kì thi sắp tới." Tiểu Thanh nói.

- Được rồi! vậy ta với Ngọc Nhi đi đây.

Nói xong Dương Phàm lái xe, hai người chưa đến cổng trường thì bị một chiếc xe chặn lại, một người bước ra khỏi xe, chính là gã mà hôm qua Dương Phàm đã gặp, Dương Phàm nhếch miệng cười," mới đó đã tìm đến hắn nhanh như vậy, xem ra người đến lần này mới là chính đây.

- Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp nhau, bây giờ cậu..

- Dẫn đường đi!

Người trung niên chưa nói hết câu thì đã bị Dương Phàm nói cắt ngang, lúc người này đi đến, hắn đã thấy biểu hiện của cô nàng có hơi căng thẳng, cho nên hắn mới quyết định đi gặp người đứng đằng sau.

Đi khoảng ba giờ đồng hồ, hai chiếc xe đi vào một ngôi biệt thự rất xa hoa, người trung niên dẫn Dương Phàm đến một căn phòng, Ngọc Nhi cũng đi theo sau hắn. Bước vào bên trong, hai người đàn ông đang ngồi đánh cờ với nhau, một người già và một người trẻ.

Ông lão liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

- Tiểu Luân! hai người trẻ tuổi này là ai vậy?" ông lão nói.

- Thủ Trưởng! hai người này tôi dẫn đến theo lời của Thượng Tướng." Người trung niên nghiêm người nói.

- Lão Già ở đây không có chuyện của ông, tốt nhất ra ông nên về ôm vợ đi." Dương Phàm nói.

- Hốn láo! Người đàn ông ngồi đối diện đứng lên quát.

- Cha mẹ của ngươi không có dạy bảo ngươi phải biết kính già yêu trẻ sao?, nếu ngươi còn vô lễ với trưởng bối như vậy thì đừng có trách ta.

- Lão già! còn không về kêu lão bà của lão làm món sủi cảo mà ăn đi." Dương Phàm vẫn không khách khí chút nào.

" Vô lễ. Người đàn ông ngồi đối diện chịu không được cái tính cách ngông cuồng của Dương Phàm, định ra tay thì cảm nhận thấy bờ vai của mình có thứ gì đó đè xuống, ông ta quay đầu lại nói.

- Cha! thằng nhóc này quá vô lễ rồi, người sao còn cản con.

Ông lão định nói gì đó thì bị người đàn ông chặn học mình.

- Ngọc Nhi! con qua đây cho ta." người đàn ông đó quát lên.

- Cha! Ông nội!."

Nàng nhìn Dương Phàm rồi bước qua chỗ hai người đang ngồi rồi nói.