<!-- --> Một khách sạn kiểu cổ, chủ khách sạn cố ý làm như vậy để hấp dẫn khách hàng. Đây coi như chỗ dừng chân của các hiệp khách giang hồ.
Tên khách sạn cũng rất kêu: "Khách sạn Long Môn"
Lúc Tiêu Thu Phong đi vào, liếc nhìn một cái là thấy Phá Quân. Tử Dao cũng thấy, nàng rất vui, một cảm giác thân thiết dịu dàng, hiện lên trên mặt nàng. Phá Quân không chỉ là sư phụ, còn là bố của nàng. Những năm qua, hai người dựa vào nhau mà sống, tình cảm còn khăng khít hơn bố con ruột thịt.
"Hai vị, ăn cơm hay nghỉ ngơi?" Một nhân viên phục vụ đi tới, trên áo có dính chút mỡ, trông khá giống tiểu nhị thời xưa.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Chúng tôi hẹn bạn"
Bàn gỗ, đúng là do gỗ làm thành, không có chút vẻ hiện đại gì. Mặt bàn thoạt nhìn không quá sạch, nhưng bên trên có một bát canh, mấy món thức ăn, một chiếc bát, một chai rượu. Phá Quân ngồi ở đó, giống như kẻ nhà hạ, lấy rượu giết thời gian.
"Sư phụ" Tử Dao hưng phấn kêu lên, thoáng cái đã ngồi xuống bên cạnh Phá Quân, cầm chai rượu rót cho lão: "Mấy hôm nay người có tốt không?"
Phá Quân ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu, sau đó hài lòng nói: "Các người đã tới. Thu Phong, ngồi xuống đi, uống với ta hai chén. Uống rượu một mình đúng là rất buồn. Ai đáng tiếc, tính cách ta quá xấu, không có bạn rượu để cùng uống"
Chỉ có một người bạn, người đó lại thành Ma Tôn. Điều này đối với Phá Quân mà nói thật không dễ chịu gì.
Cao thủ như bọn họ, tâm chí rất kiên định, người bình thường sao có thể sánh bằng. Bạn không nhiều, nhưng nếu là bạn, chính là bạn sinh tử.
Bạn phản bội, còn đau khổ hơn bị vợ phản bội. Vẻ lạnh nhạt ngày thường chỉ là che giấu mặt nạ trong lòng mình mà thôi.
Tử Dao lập tức đứng dậy, gọi: "Thu Phong, anh đừng đứng, sư phụ em không quy củ như vậy đâu. Ngồi đi. Uống với sư phụ em mấy chén. Người ngoại trừ uống rượu, hình như không có sở thích khác"
Tiêu Thu Phong ngồi xuống, tiểu nhị liền mang hai chiếc bát, hai chén rượu lên. Ba chiếc chén chạm vào nhau, không khí trở nên tốt hơn nhiều. Tử Dao không uống rượu, chỉ khẽ nhấp môi mà thôi. Nhưng Phá Quân và Tiêu Thu Phong đều một hơi cạn chén. Có những lời không cần phải hỏi nhưng có thể hiểu. Đó mới là bạn, mới là tri kỷ.
Ba chén vào bụng, Phá Quân cười cười, nhìn Tử Dao nói: "Tử Dao, sư phụ coi như cũng được, không phải suy nghĩ về con nữa. Không ngờ con có thể biến Ma xá lợi thành của mình, có thể sử dụng nó, đây đúng là duyên phận. Thiên mệnh đúng là không thể thay đổi. Sư phụ vui mừng thay cho con"
Vừa nói đến chuyện này, Tử Dao xấu hổ đến đỏ mặt: "Con lúc ấy đúng là sống không bằng chết. Thật không ngờ Thu Phong lại nghĩ ra biện pháp đó, thu lấy lực lượng Ma xá lợi. Con cảm thấy chân kình tràn ngập trong cơ thể, càng lúc càng lại tăng lên không ít"
Phá Quân vui mừng gật đầu. Ma xá lợi chính là do ma khí của Ma Tôn bao đời biến thành, đương nhiên không thể xem thường.
"Thu Phong, thoại nhìn cậu cũng tăng vọt. Tôi lúc trước không nhìn nhầm, cậu chính là kẻ mạnh nhất trên đời, không uổng công Phá Quân ta truy tìm suốt trăm năm. Ha ha ha, ta biết cậu muốn nói cảm ơn. Hai chữ này cậu không cần nói. Bởi vì ta có chuyện muốn nhờ cậu"
Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, lão đã cảm nhận được. Đây là một võ giả tuyệt thế, không chỉ có thực lực siêu phàm, hơn nữa trải qua trăm năm thời gian, rất hiểu rõ con người.
"Ông nói đi..." Tiêu Thu Phong không nói nhiều. Phá Quân giúp hắn nhiều như vậy, có việc cần nhờ, hắn đương nhiên sẽ giúp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phá Quân cầm tay Tử Dao, đặt vào tay Tiêu Thu Phong: "Phá Quân ta cả đời vì thiên hạ, Tử Dao chính là nỗi lo lắng duy nhất trong lòng ta. Bây giờ ta giao Tử Dao cho cậu. Cậu hãy thay ta chăm sóc nó cả đời, phải cho nó sống thật hạnh phúc"
"Sư phụ"
Không cho Tử Dao cơ hội nói, Phá Quân đưa tay ra ngăn lại: "Thu Phong, uống với ta một chén"
Tiêu Thu Phong nâng chén lên nói: "Tiền bối Phá Quân, mời ông"
"Được, chén rượu này chính là tất cả lễ tiết ta gả Tử Dao cho cậu. Ta uống. Thu Phong, đáp ứng ta, phải đối tốt với Tử Dao" Tiêu Thu Phong nhìn Tử Dao, nàng đang cúi đầu, rất xấu hổ, căn bản không dám nhìn hắn.
"Ông yên tâm, tôi sẽ..." Đây là lời hứa của Tiêu Thu Phong. Thực ra từ lần đầu tiên khi cứu nàng, đến những sóng gió sau này, giữa bọn họ đã sớm nảy sinh tình yêu.
"Ha ha ha, tốt, tốt, đây mới là đại trượng phu. Thu Phong, nào, uống tiếp" Hoàn thành chuyện lớn trong đời Tử Dao, lão đã không còn vướng bận nữa. Lão có thể sống cuộc sống của mình.
Tử Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, người có phải chuẩn bị rời khỏi nơi này?"
Phá Quân ngẩn ra, khẽ gật đầu, có chút thương cảm nhìn Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, cậu bây giờ đã về, có cậu ở đây, chỉ cần vũ khí hình người không xuất thế, sự an toàn của Đông Nam sẽ không vấn đề gì. Trận chiến với Ma Tôn, cậu đã phá hủy thân thể hắn. Nhưng cậu không biết nguyên thần của hắn đã tìm được một thân thể mới, đang tu luyện Thiên Huyễn Thần Quyết trong thần phổ"
Tiêu Thu Phong và Tử Dao đều chấn động. Tử Dao kêu lên: "Sư phụ. Người nói hắn chưa chết?"
Phá Quân nói: "Đúng thế, ta làm bạn với Tham Lang mấy chục năm, chuyện của hắn sẽ do ta xử lý. Thu Phong, Thất Sát và vũ khí hình người giao cho cậu. Mặc dù bây giờ không có khí tức của chúng, nhưng ta tin rằng trong thời gian ngắn chúng sẽ xuất hiện"
"Thu Phong, võ thần chi cảnh, chú ý thiên đạo, thiên đạo trong tim. Cậu có thể mãi mãi bất bại. Thế giới này đã thuộc về cậu"
Phá Quân rời đi, không nói thêm một câu. Nhìn bóng lưng của lão, Tử Dao khẽ rơi lệ. Nàng hiểu rõ từ nay về sau nàng không còn là Tử Dao trước kia nữa. Sư phụ đã gả nàng cho hắn. Nàng là vợ của hắn, cả đời bên nahu, không xa rời.
"Thu Phong, anh thực sự sẽ bên em cả đời, không rời xa em chứ?"
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu nói: "Tử Dao, tin anh, anh không bao giờ rời xa em, sẽ làm em vui vẻ, hạnh phúc"
Tử Dao xấu hổ, tình yêu xuất hiện làm tim nàng đập thình thịch. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt"
Đã trao thân cho nhau mới nói hắn là người tốt. Ở trong lòng nàng, có lẽ chỉ có người đàn ông nàng yêu, mới là người tốt.
Cầm tay nàng, đi ra khỏi khách sạn, Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, không nên thương tâm. Sư phụ của em chỉ đi đối phó với Tham Lang, chắc không vấn đề gì đâu. Hơn nữa lão sẽ quay lại mà"
Mặc dù an ủi như vậy nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong vẫn có chút bất an. Lúc này hắn còn không rõ sao lại như vậy?
Về đến Tiêu gia, bữa tiệc thịnh soạn đang chờ bọn họ. Trong không khí vui vẻ và hạnh phúc ở Tiêu gia, mọi người đều có thể vứt đi những phiền muộn trong lòng.
"Ông xã, em vừa mới liên lạc với Tiểu Tuyết và Thu Nhã tỷ. Hai người đã bàn với bác, mấy hôm nữa xử lý xong chuyện ở Long Đằng, rồi cùng bay về Đông Nam. Lần này cả nhà chúng ta đã có thể ở bên nhau. Nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì"
Điền Phù lúc này đang bưng một bát canh gà lên, quát Liễu Yên Nguyệt: "Yên Nguyệt, mẹ nói với con mấy lần rồi, đi cẩn thận một chút. Mau, uống bát canh, tối còn một bát nữa đó"
Liễu Yên Hồng lè lưỡi giống như trẻ nhỏ, nhỏ giọng nói: "Ông xã, em sau khi về, ngày nào cũng ba bát canh. Em đã nói rồi chỉ cần về, em nhất định bị vỗ béo"
Tiêu Thu Phong cười cười ôm nàng, nói: "Yên tâm, anh không ngại Yên Nguyệt béo. Coi như là tăng lên hai trăm cân, em vẫn là người phụ nữ mà anh yêu nhất"
Những lời này làm Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc hơn cả.
"Nào nào, ăn cơm thôi. Hôm nay vì chào đón Vũ và Tử Dao và Tiểu Phong. Chờ lúc Thu Nhã và Tiểu Tuyết về, Tiêu gia chúng ta sẽ mở tiệc lớn. Trong nhà vui vẻ một chút, lão già này dù chết cũng vui" Tiêu Viễn Hà cầm hai chai rượu vang đi ra. Chỉ cần con trai về nhà, trong nhà sẽ lập tức vui vẻ, hạnh phúc.
"Ba, đói..." Tư Giai bị Liễu Yên Hồng ôm, đứa bé giơ tay ra với Tiêu Thu Phong, vừa nói đã kêu đói. Nó thực sự đã đói lắm rồi. Nhưng Liễu Yên Nguyệt lại muốn đợi Tiêu Thu Phong về cùng ăn. Điền Phù chạy đến, bế Tư Giai lên, nói: "Bảo bối ngoan, cũng không thể để cháu đói, phải không. Mau, mọi người lại đây, ăn thôi. Cháu gái bảo bối của mẹ đói lắm rồi, không chờ mọi người nữa"
Một phút sau, Tư Giai đã nhảy vào lòng Tiêu Viễn Hà, bắt đầu nghịch mấy món ăn trước mặt lão.
Tiếng cười vui vẻ, tâm trạng hạnh phúc, ngay cả Tử Dao cũng vui lây, bớt đi vẻ buồn bã vì sư phụ rời đi. Mười mấy người ngồi nói chuyện vui vẻ, đúng là một gia đình hạnh phúc.
Chỉ chờ Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết đến, tin rằng trong nhà càng thêm náo nhiệt.
Nghe nói Tiêu Thu Phong đã về, Tôn Khánh Dục và Triệu Quang Bình rất nhanh chạy đến. Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đang nhận chức ở Bắc Kinh, ở xa ngàn dặm nên chỉ có thể cho người trong nhà đến hỏi thăm.
Chuyện ở Hongkong và Đài Loan rất lớn, bọn họ cũng đã biết. Chỉ tiếc không có thời gian trở về, huynh đệ tụ tập với nhau.
Chẳng qua Tiêu Thu Phong cười nói: "Không sao, một thời gian nữa tao sẽ đến Bắc Kinh. Đến lúc đó sẽ tụ tập với nhau. Nhớ chuẩn bị rượu nhiều vào. Lúc đó hai bọn mày mời khách"
Hai người này lập tức đáp ứng. Với địa vị của bọn họ hôm nay, mấy chai rượu cũng không phải việc gì khó.