Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 523: Không xứng là đối thủ




<!-- --> Ngả Duy tài cao gan lớn đúng là vô cùng kiêu ngạo. Hắn hoàn toàn vi phạm tất cả kế sách tấn công mà Bap đặt ra, một mình đơn độc xâm nhập, căn bản không hề che giấu thân hình, cứ thế nhảy vào Ngạo Thiên Minh.

Theo hắn thấy, đối phó một bang hội bản địa nhỏ nhoi đất Hongkong này, thực sự không cần quá cẩn thận. Với lực lượng của Mafia, một khi tổng tấn công, hắn căn bản không có cơ hội ra tay. Hắn muốn chứng minh cho mọi người, đệ nhất chiến tướng trong đảng không chỉ là hư danh.

Chỉ cần một mình hắn đã đủ để bắt cả Ngạo Thiên Minh.

Trong khoảng không trống trải, ánh đèn sáng như ban ngày, không hề có chút khí tức nặng nề, giống như không phát hiện ra sự xâm nhập của hắn vậy. Ngả Duy thầm cười nhạt với sự lơ là này, trong lòng càng thêm cho rằng Bap quá cẩn thận.

Một người, một người đàn ông lẳng lặng đứng trên con đường đã giữa sân, nhà hạ ngẩng đầu nhìn trên, trên mặt tản ra vẻ nặng nề, lúc này còn bất đắc dĩ thở dài một hơi, hình như có nhiều tâm sự.

Tay cầm thanh đao sắc bén, hình thành sát khí, Ngả Duy muốn động. Từ bên ngoài xông vào ngoại trừ mấy tên ngu ngốc canh gác xung quanh ra, không gặp phải đối thủ nào. Có lẽ người đàn ông này chính là cao thủ. Người có thể ở bên trong nội viện Ngạo Thiên Minh, trên cơ bản đều là nhân vật cao cấp.

"Lá gan của mày rất lớn, một mình xông vào Ngạo Thiên Minh. Xem ra, mày là một kẻ rất ngông cuồng. Tao cho mày ba cơ hội ra tay. Mày có thể thử một lần ngưng tụ sát khí"

Tiêu Thu Phong rất thất vọng, chỉ bằng người này còn không xứng cho hắn ra tay. Thật không ngờ Giáo Hoàng Châu Âu lại không đến.

Giọng nói rất nhẹ, rất lạnh nhạt, nhưng Ngả Duy cũng nghe thấy. Những lời này đáng ra phải do hắn nói.

Ngả Duy có chút kinh ngạc. Người đàn ông này nhìn khá yếu ớt, không có một chút lực lượng, không ngờ có thể nhận ra khí tức của hắn, đây có lẽ là trùng hợp.

Ảo ảnh lóe lên, Ngả Duy đã đứng trước mặt Tiêu Thu Phong, trong mắt lóe ra hàn quang lạnh lùng, miệng nở nụ cười giễu cợt: "Mày có lẽ còn ngông cuồng hơn tao. Trước mặt bản chiến tướng mà cũng có thể nói như vậy, tao khuyên mày một câu, nên gọi thêm người đến. Người phương Đông bọn mày không phải thích đánh hội đồng sao?"

Tiêu Thu Phong không nhịn được cười, tên này đúng là quá ngông cuồng.

"Giết mày quá dễ, căn bản không cần tao ra tay. Chẳng qua tao bây giờ có một thói quen, thích lột sạch quần áo đám tự cho là thiên sứ thần thánh. Mà mày là ếch ngồi đáy giếng, không coi ai ra gì, tao thích giãm nát dưới chân, nhưng cũng không giết mày"

Nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như nụ cười ác quỷ làm người ta sợ hãi. Trong lòng Ngả Duy run lên, mắt co rút lại, sát khí cuồn cuộn tuôn trào.

"Tao cho mày toại nguyện" Huyễn ảnh thuật vô hình vô ảnh, dù có sát khí cường đại nhưng chỉ trong nháy mắt khi hắn vừa dứt câu đã biến mất. Giống như hắn chưa từng xuất hiện ở đây. Nơi này ngoại trừ Tiêu Thu Phong, căn bản không có ai khác.

Nhưng tay Tiêu Thu Phong đã vung lên, một vầng sáng đã từ trong không khí đâm mạnh tới, sau đó một thân hình dung nhập vào không khí bị mạnh mẽ đẩy ra, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: "Chiêu thứ nhất"

Ngả Duy rất tức, không thể, người đàn ông này không thể nào phá được Huyễn ảnh thuật của hắn.

Còn không chờ Tiêu Thu Phong nói xong, Ngả Duy đã quát lạnh một tiếng: "Vạn huyễn ma ảnh" Thân hình lại đổi, từ hai biến thành bốn, bốn thành tám, xung quanh Tiêu Thu Phong đều là bóng của Ngả Duy.

Nhưng Ngả Duy vẫn còn quá trẻ, tuổi trẻ lại ngây thơ. Hắn luôn cho rằng mình là mạnh nhất, luôn cho rằng Huyễn ảnh thuật là lực lượng cường đại nhất trên thế giới này. Nhưng hắn cũng không biết, chỉ dựa vào một đạo thân pháp này thì chẳng có tác dụng gì trước mặt Tiêu Thu Phong.

"Mày có phải cảm thấy chơi rất vui?" Tiêu Thu Phong đột nhiên cất tiếng, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Ngả Duy vậy. "Ba" một tiếng, Ngả Duy bị tát mạnh một cái vào mặt.

Thân hình bay ra ngoài hơn mười mét, Ngả Duy lăn tròn trên đất, chỉ một cái tát mà thôi nên hắn không bị thương. Nhưng tim hắn còn đau đớn hơn bị thương, bởi vì đó là sỉ nhục.

Tiếng kêu thảm thiết đã vang lên ở bên ngoài, cuộc công kích do Ngả Duy chỉ huy đã bắt đầu. Nhưng lúc này Ngả Duy không còn một chút tự tin. Người đàn ông trước mặt giống như một người không thể chiến thắng. Trước mặt hắn, mình bất lực, không làm gì được.

Lang Khuyển xuất hiện, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, khom người bẩm báo: "Tiêu thiếu gia, một trăm linh sáu người, thêm thằng này là một trăm linh bảy người, không có đối thủ cường đại"

Không có đối thủ cường đại, lời này Lang Khuyển nói là một cách đánh giá xác thực. Nhưng Ngả Duy lại nở nụ cười, thân hình lóe lên, đã lao tới một lần nữa.

Lúc này đối tượng của hắn không phải Tiêu Thu Phong mà là Lang Khuyển. Trong lòng hắn đã thừa nhận mình không phải đối thủ của người đàn ông kia. Nhưng Lang Khuyển, hắn không phục, một trăm linh bảy người, ít nhất có hắn là cường đại.

Tiêu Thu Phong lên tiếng: "Không cần giết nó, phế đi"

Lang Khuyển đã động. Hời Tiêu Thu Phong nói, hắn đã nghe thấy. Nhưng hắn ra tay còn tàn nhẫn hơn Tiêu Thu Phong nhiều. Huyễn ảnh thuật của Ngả Duy chưa phát huy hoàn toàn đã bị trúng quyền đánh bay ra xa.

"Đám phế vật Mafia bọn mày mà cũng dám ra tay với Tiêu thiếu gia, đúng là không tự lượng sức"

Quyền nhanh, lực lượng cực mạnh. Đây là nắm tay nhanh nhất mà Ngả Duy đã thấy. Ba quyền đánh mạnh vào người hắn, phá vỡ khí hải, đan điền, kinh mạch của hắn. Hắn căn bản không thể ngăn cản, đường đường đệ nhất chiến tướng Mafia, lúc này không khác gì đứa bé.

"Mày là kẻ đáng thương nhất trên đời, tao không giết mày. Đương nhiên, mày có thể tự tử. Mày sống chính là sai lầm" Làm một người chết không nhất định đã phải giết hắn. Có thể để cho hắn tự mình hủy diệt. Ngả Duy nằm trên mặt đất, gào lên như dã thú, nhưng không ai để ý đến hắn. Bởi vì kinh mạch của hắn đã bị hủy, lực lượng biến mất, còn không bằng một người bình thường. Hai thành viên Ngạo Thiên Minh đã nhấc cơ thể mềm nhũn của hắn lên như một con chó. Dù hắn muốn ra tay, nhưng tay cũng không thể giơ lên được nữa.

Một trăm linh bảy người thì chính mươi sáu người chết, mười một người bỏ chạy, nhưng trong đó có một người bị ném ra, đó là Ngả Duy.

Lực lượng này đối với Lang Tổ mà nói thật không xứng là đối thủ.

Một tiếng sau, Ngả Duy đã được đưa đến trước mặt Bap. Không có nước mắt, ám ảnh tử vong bao phủ mọi người, bọn họ thà nhìn thấy xác Ngả Duy, cũng không muốn thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của hắn lúc này.

Ngoại trừ sĩ khí giảm sút, còn lại chỉ là thương xót, xung quanh đều là ánh mắt thương xót.

Trong mắt Bap cũng là như vậy. Chiến tướng Ngả Duy bị như vậy, hắn rất nuối tiếc. Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị cho kết cục này.

Ngả Duy đã mất tiếng, há mồm nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh gì, nhưng mắt hắn trợn trừng mong được chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Mày muốn tao giết mày?" Bap hỏi.

Vẻ kích động trong mắt thay đổi, là vui mừng, là cảm ơn. Ngả Duy lúc này chỉ có chết mới là giải thoát. Chết, hắn còn có thể được coi là dũng sĩ.

Bap thở dài một hơi nói: "Có lẽ cái chết đối với mày chính là hạnh phúc" Đặt tay lên cổ Ngả Duy, hơi dùng sức, cổ tay hơi động, chỉ nghe "rắc" một tiếng, xương cổ gãy, nhưng trên mặt Ngả Duy không có đau đớn, chỉ có vẻ vui mừng.

Hắn đã được giải thoát.

Lúc Tiêu Thu Phong về phòng, Thanh Bình Nhi đã thiếp đi, tiến vào mộng đẹp. Hắn ôm lấy người phụ nữ trần truồng trên giường, cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Thu Phong rời giường thì Thanh Bình Nhi vẫn còn đang ngủ. Mà ngoài cửa, Thập Tam Muội đã sớm chờ, bởi vì có tin tức mới truyền đến. Giáo Hoàng Châu Âu sáng nay đã từ Đài Loan chạy đến Hongkong, tăng viện cho Mafia. Hơn nữa Hắc Dạ Châu Á cũng tiến vào Hongkong, âm thầm cấu kết với Mafia.

Tiêu Thu Phong có chút kỳ quái, Ma Tôn Hắc Dạ cũng đã bị giết, không ngờ Hắc Dạ còn ngông cuồng như vậy. Tên Cảnh Trưởng mới của Hắc Dạ rốt cuộc là ai. Lực lượng lãnh đạo tối cao của Hắc Dạ Châu Á chính là Cảnh Trưởng.

"Cho người giám sát chặt chẽ, có tình hình lập tức báo cáo. Còn có, tốt nhất có thể tra ra được chỗ ẩn của chúng. Phòng ngự không bao giờ hiệu quả bằng tấn công"

Thập Tam Muội khẽ gật đầu. Ý của Tiêu Thu Phong, nàng hiểu rõ. Đang định xoay người ra ngoài, cửa phòng mở ra, Thanh Bình Nhi chưa rửa mặt đang dụi dụi mắt đi ra, nói: "Thu Phong, anh ở đâu?"

Mở mắt ra không thấy Tiêu Thu Phong, nàng lo lắng.

Thập Tam Muội đã cười nói: "Bình Nhi, còn không mở mắt đã tìm ông xã rồi. Yên tâm, Tiêu thiếu gia ở đây, không đi đâu hết"

Bình Nhi dụi dụi mắt, thấy Tiêu Thu Phong đang cười, không hề xấu hổ nhào vào lòng hắn, khó chịu kêu lên: "Sáng ngày ra rời giường cũng không nói một tiếng. Người ta còn tưởng anh chiếm được tiện nghi liền bỏ chạy"

Thập Tam Muội lắc đầu bất đắc dĩ, cô gái mới được *** đúng là khác thường, ngay cả suy nghĩ thiệt hơn cũng xuất hiện. Đúng là...

Tiêu Thu Phong cũng không thể không cười, nói: "Bình Nhi, em yên tâm, tiện nghi của em, anh còn chưa chiếm đủ, nếu muốn chạy cũng phải chờ mấy ngày"

Mở to đôi mắt đẹp, Thanh Bình Nhi càng ôm Tiêu Thu Phong chặt hơn, vội vàng nói: "Anh dám, anh nếu dám trốn, em cắt"

Làm bang chủ nhiều năm như vậy, nàng cũng không phải ngồi không, sự hung hãn có thể so sánh với Ruth.