Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 493: Hành trình đến Trung Đông




<!-- --> Không có âm thanh, trong phòng yên tĩnh như một mặt hồ, Liễu Yên Hồng sau khi cúi đầu khóc rống lên, cũng cảm nhận được sự khác thường, chị gái không mắng nàng, cũng không ngăn cản, nàng ngẩng đầu lên, nhưng cảnh tượng trước mặt, làm cho nàng hận tại sao trước mặt không có cái lỗ cho nàng nhảy xuống.

Trong phòng, đã không còn một mình Liễu Yên Nguyệt, Phượng Hề, Thiên Nhan Duyệt, còn có Triệu Nhược Thần, Đinh Mỹ Đình cùng Lâm Ngọc Hoàn và vài người con gái khác, tất cả đều bu lại trong phòng.

"Yên Hồng, em thật sự có dũng khí lắm, chị cũng thích Tiêu thiếu gia lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ dám nói, em thật sự là thần tượng của chị, dám yêu dám hận, rất giỏi"Lời nói của Chiêu Tuệ, làm cho người ta không rõ, rốt cục là mắng hay khen, nhưng ánh mắt của chúng nữ, lại làm cho Liễu Yên Hồng xấu hổ đến mức không nói được gì.

"Cười đi, các người cười đi, dù sao cũng là chuyện rất dọa người rồi, các người không cần nể mặt mũi của tôi nữa, đừng nhịn lại mất công hư người hết!"

Đã như vậy rồi, Liễu Yên Hồng cũng lười nghĩ, nói ra những suy tư rất rất là ngây thơ này, làm cho các nàng cười ầm lên.

"Hahaha..."Đinh Mỹ Đình là người đầu tiên không nhịn được cười, tuy rằng nàng đã nhịn lắm rồi, nhưng thật sự là không thể nhịn nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Yên... Yên hồng... xin lỗi, chị không muốn cười, nhưng bây giờ mới biết được, thì ra trước kia có người ghen, nghĩ đến là chị lại không nhịn được cười, cái này cũng không phải chuyện đặc biệt gì, cứ nói ra là được, làm cho chị cảm thấy không đúng, làm cho cô em vợ tức giận, lúc đó còn liều mạng áy náy nữa chứ"

Mộng Thanh Linh cũng cười nói: "Yên Hồng, em thật đúng là đáng yêu, thích một người không sai, nhưng vì sao lại không nói ra, nghẹn mấy năm như vậy, chắc là khó chịu lắm. Bây giờ chúng ta nên gọi em là em gái, hay vẫn gọi là cô em vợ nhĩ?"

Âm thanh của Ngọc Thiền vang lên: "Yên Hồng, thật là đáng tiếc, nếu lời của em để cho Tiêu thiếu gia nghe được, vậy đoàn tụ sum vầy, thật sự làm cho người ta cảm động, vì hắn mà ăn dấm chua nhiều năm như vậy, mà vẫn có thể khỏe mạnh vui vẻ, thật sự là không dễ dàng!"

Trêu tức nàng, đùa cợt nàng, nhưng không ai mắng nàng.

"Chị, xin lỗi, nếu chị không vui, cứ mắng em đi..."

Liễu Yên Nguyệt quả thật là không cười sắc mặt không tốt lắm, nói: "Mắng có thể thay đổi mọi thứ sao, em có thể không thích Thu Phong sao, có thể không đứng một bên mà nhìn sao?"

Phượng Hề bây giờ mới lên tiếng nói: "Yên Nguyệt, bỏ đi, chúng ta đã sớm nhìn thấy không ổn rồi, không cần phải tức giận, người thích ông xã, vốn đã rất nhiều, Yên Hồng chỉ là một trong số đó. Tất cả tùy trời đi, nếu như thật sự có duyên, vậy cứ việc làm vợ Tiêu gia, còn nếu không có duyên phận, vây cứ theo lời nàng ta, cả đời ở tại Tiêu gia, nuôi nàng cũng được. Đây là lựa chọn của nàng, cũng là số mệnh, chúng ta không cần để ý"

Liễu Yên Nguyệt thở dài, đứng lên, nói: "Trước kia nghe nàng luôn kêu Thu Phong là người xấu, là sắc lang, thật không ngờ lại thích, ai, sớm biết như vậy, sẽ không để cho nàng đến Tiêu gia ở, chị em cùng thích một người đà ông, truyền ra ngoài, không biết ăn nói thế nào với người khác"

Mộng Thanh Linh bước lại, nắm lấy tay của Liễu Yên Nguyệt, an ủi: "Chị Yên Nguyệt, chúng ta có nhiều người có thể sống như vậy ở chổ này, cũng bởi vì không để ý đến lời nói của miệng đời. Chỉ cần chúng ta thích, hưởng thụ hạnh phúc của mình, để ý nhiều đến thứ khác làm gì. Việc này, chúng ta chấp nhận là tốt rồi, không cần để ý đến người khác thấy thế nào"

Thật ra, từ người thứ hai bước vào Tiêu gia, trong lòng các nàng đã không có chuẩn tắc gì, cũng không có yêu cầu gì luôn, chỉ là hy vọng có thể bình yên mà thôi, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu ấm áp kia. Đó cũng chính là vận mệnh của các nàng. Giờ phút này, bắt bất kỳ một người phụ nữ nào lui bước, đều là không thể.

"Đúng vậy, Yên Nguyệt, em xem, Ngọc Hoàn và Thi Diễm các nàng, cũng là chị em với chị, nhưng bây giờ, các nàng vẫn dám nhìn chằm chằm Thu Phong, chị còn có thể nói gì sao. Thiên mệnh đã định, muốn có cái gì, thì phải theo đuổi. Chị không phản đối, cũng không bắt buộc. Chẳng qua, cho dù có bao nhiêu chị em đi nữa, mọi người vĩnh viễn phải nhớ rõ một điều, nơi này là nơi nghỉ ngơi của ông xã, trừ bỏ sự ôn nhu, chị không hy vọng có tâm tư riêng gì, các em có minh bạch không?"

Đây muốn là tâm ý của Vũ, nhưng bây giờ đã trở thành gia quy đầu tiên của Tiêu gia, ước định của mọi người thành tục, những người con gái muốn bước chân vào Tiêu gia, câu đầu tiên phải nghe, chính là những lời này.

"Yên tâm đi, chị Phượng, bọn em đã không còn là con nít nữa, những đạo lý này có thể hiểu mà, nếu đã lựa chọn con đường này, bọn em đều là người của Tiêu gia, sẽ không làm cho Tiêu đại ca khó xử"

Phượng Hề gật đầu, nói: "Vậy thì được, chỉ có như vậy, Tiêu gia, mới là một gia đình thật sự hạnh phúc, mới có thể đồng tâm hiệp lực, sáng tạo cuộc sống vui vẻ của chúng ta, làm cho người bên ngoài phải hâm mộ chúng ta"

Liễu Yên Hồng cong miệng lên nói: "Làm cho người ta hâm mộ là anh rể mới đúng, bây giờ anh ấy được hưởng thụ như hoàng đế vậy, có nhiều mỹ nữ cùng anh ấy như vậy, anh ấy còn chưa đủ sao?"

Đinh Mỹ Đình lập tức tiếp lời: "Cái này gọi là muốn một thì có một, bây giờ có muốn muốn Tiêu đại ca, sao Tiêu đại ca lại có thể bỏ chứ?"

"Con nhỏ xấu xa này, nói ai vậy, không sợ chết à!"Liễu Yên Hồng lập tức bật dậy, và cũng tự thừa nhận trong câu nói người mong muốn đó là mình, vươn tay hai ra, chọc trên người Đinh Mỹ Đình.

Liễu Yên Nguyệt cũng không muốn ngồi lại, nói: "Có tâm này, sẽ có bộ dáng của một thiếu nữ, không được hồ nháo nữa, được rồi, sắc trời cũng đã tối, mọi người đều tự nghỉ ngơi đi, ông xã không ở đây, nhưng công việc không thể bỏ được, ngày mai, chị cũng muốn bay đến HongKhôngng, mọi người cùng nhau cố gắng!"

Tất cả mọi người rời đi, chỉ có Đinh Mỹ Đình vẫn ở lại, Liễu Yên Hồng trừng mắt nhìn nàng một cái, tựa hồ như bất mãn với nụ cười của nàng, quát: "Sao còn chưa đi, sao vậy, cười còn chưa đủ hả?"

"Này, Yên Hồng, không được dùng ngữ khí này nói chuyện với mình, bây giờ bạn đã không còn là cô em vợ của Tiêu gia, mình cũng không cần khách khí nữa, thân phận mọi người ngang hàn, luận bối phận, bạn cũng phải gọi mình một tiếng chị"Chỉ khi ở hai người, Đinh Mỹ Đình mới dùng cách xưng hô thân mật khi còn đi học.

"Nhảm nhí, rõ ràng mình lớn hơn bạn ba tháng"

"Lớn hơn ba tháng thì sao, mình tiến vào Tiêu gia trước bạn, bạn chưa nghe nói qua sao, vào trước là lớn đó"

"Đinh Mỹ Đình, té đi, không muốn nhìn thấy bạn nữa"

"Hắc hắc... không muốn thấy mình, mình lại muốn cùng bạn ngủ, bây giờ chúng ta có cùng một mục tiêu, đương nhiên cần phải tâm sự thật tốt, nghĩ xem dùng biện pháp gì bắt anh rể của bạn"

Liễu Yên Hồng xấu hổ, hừ một tiếng, nói: "Bạn là thục nữ mà lại nói chuyện khó nghe vậy sao, cái gì mà bắt, làm như anh rể của mình là kẻ địch vậy"

"Được rồi, văn nhã một chút, để mình nghĩ dùng biện pháp gì có thể dụ dỗ anh rể của bạn lên giường của mình. Yên Hồng, nghe nói chị Phượng và chị của bạn là cùng nhau bồi Tiêu đại ca, hay là chúng ta bắt chước đi, thế nào?"

Liễu Yên Hồng quả thật không chịu nổi cách nói chuyện dâm đãng này, che kín lỗ tai lại, kêu lên: "Đừng nói với mình, đừng nói với mình, bạn là dâm nữ, tự mình suy nghĩ đi, mình mới không làm như vậy"

Mặc kệ là có đồng ý hay không, hai người bạn học thân thiết khi xưa, cũng thật sự ngủ chung một giường, ít nhất cũng có người làm bạn mà!

--------------

Ngày hôm sau, khi hoàng hôn, Tiêu Thu Phong và Ruth đã đến Trung Đông, bước đi trước mảnh đất Tư thành, loại cảm giác quen thuộc sung sướng, rồi lại lộ ra khí tức nặng nề, cuốn lấy trong tim hắn.

Hành tung của Tiêu Thu Phong, Vũ không nói có ai biết, ngay cả Lâm Thu Nhã cũng không đề cập, thật sự không phải vì muốn cho các nàng bất ngờ, mà bởi vì gần đây Long Đằng gặp phiền toái lơn, hai nàng đang toàn lực xử lý, mấy ngày mấy đêm nay chưa trở về nghỉ ngơi.

Vũ thật sự không muốn quấy rầy các nàng lúc nàng.

Ba năm không gặp, dưới sự ủng hộ tài lực khổng lồ của Long Đằng, Tư thành đã thay đổi rất nhiều, nhà cao tầng muốn thấy là có, đường cao tốc tung hoàng nam bắc, kéo dài từng đợt sinh cơ cùng kính tế buôn bá, mà bốn phía quân đoàn Ma Quỷ, cũng có những kiến trúc thật lớn, tất cả các phương tiện nguyên bộ, đã bước đầu hoàn thành, kế hoạch năm năm lần hai đang tích cực đẩy mạnh.

Lần chiêu đãi thương hội này, hợp tác với một tập đoàn lớn ở Châu Âu, mấy chục kế hoạch phát triển của Trung Đông, cũng tiến hành rất khí thế. Thế giới nổi gió lên, tất cả đều cuốn về Trung Đông, rất đông nhân tài đều ào ạt tiến về đây. Không có năng lực cũng có tài lực, nơi này quả thật là một kho báu.

Bước ra khỏi máy bay, người mà Tiêu Thu Phong nhìn thấy đầu tiên, chính là Vũ với tư thế hiên ngang oai hùng, sự quyến rũ đã dấu đi, sống trong một nơi đầy giết chóc như vậy, những cái lộ ra ngoài, phần lớn là nét đẹp lạnh lùng, mang theo hơi thở của hàn băng, làm cho người ta không dám khinh thường, cũng không dám đến gần.

"Tiêu thiếu gia, Người rốt cục đã trở lại, Tank hoan nghênh Người trở về, mười ba vạn binh lính của quân đoàn Ma Quỷ, hoan nghênh Tiêu thiếu gia trở về"

Cuộc sống của Tank càng lúc càng dịu, mục tiêu của cả đời đã thực hiện được, bây giờ dù có đột ngột chết đi, hắn cũng không có gì hối tiếc.

"Vũ..."Tiêu Thu Phong không có tâm tư để ý đến người khác, trong mắt hắn, chỉ có Vũ, chỉ có dáng người vũ động như gió của Vũ, vẻ đẹp của nàng, vẫn lóa mắt như cũ.

Vũ không chạy đến, mà chỉ bước nhanh lại, sau đó cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, không nhịn được, ngã đầu vào ngực hắn, hiện ra một sự ôn nhu mà ngay cả Tank cũng chưa nhìn thấy bao giờ, nói: "Vũ biết, ông xã nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ, cho nên, em chưa bao giờ từ bỏ hy vọng"

"Có một cô vợ xinh đẹp mê người như vậy chờ anh, anh đương nhiên sẽ trở về, buông em ra, anh mới không nỡ"Vỗ vỗ phía sau lưng Vũ, hơi thở thơm ngát kia, làm cho lời nói của Tiêu Thu Phong cũng có sự lưu luyến vô hạn.

Ruth cũng vui vẻ đi đến hỏi: "Thu Nhã các nàng đâu?"

Vũ buông Tiêu Thu Phong ra, thoải mái nói: "Các nàng ta còn chưa biết, nhất định sẽ mừng như điên đây, Phong, đi thôi, chúng ta về nhà, ở Trung Đông, anh cũng có một cái nhà, sẽ không quên chứ!"

Tiêu Thu Phong sao lại có thể quên, Lâm Thu Nhã xinh đẹp, thường xuyên lơ đãng xuất hiện trong đầu, nàng vì hắn mà trả giá rất nhiều năm, lại chưa từng có cơ hội trở về Lâm gia, thật sự đã chịu đựng không ít tưởng niệm và khát vọng, hy vọng lần này, bọn họ sẽ không chia lìa.

Nhưng, có một việc, Tiêu Thu Phong tuyệt đối không ngờ, Lâm Thu Nhã đã sinh cho hắn một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa bé trai anh tuấn đáng yêu vô cùng!