<!-- --> Thân sĩ vừa chết thì gã người nước ngoài kia cũng bị kiếm của Ruth đâm xuyên qua cổ họng, không kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào, đã ngã xuống đất mà chết. Tử sĩ còn lại, cũng không có lực lượng quá mạnh mẽ, bọn họ thuộc loại đêm tối, chỉ có lúc đánh lén mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, đánh nhau cận chiến kiểu này, đừng nói là Long tổ, ngay cả Lang tổ cũng không có cửa để so.
Tiêu Thu Phong chắp tay sau lưng, sau khi giết chết thân sĩ, cũng không còn dục vọng ra tay nữa. Những người này căn bản quá yếu, không phải là sức mạnh của Hắc Dạ, cho nên, đối với hắn mà nói cũng không có nhiều tính khiêu chiến cho lắm. Không bằng giao cho Lang tổ, coi như là tập huấn cho họ một chút, không phải cũng tốt sao?
Lực lượng của chiến sĩ đề cao, vĩnh viễn chỉ có một biện pháp, đó là phải giết chọc, khi Tiêu Thu Phong huấn luyện thần binh chiến đội đã lĩnh ngộ được điều này. Đây là con đường ngắn nhất, cho nên đối với Lang tổ, hắn càng thêm nghiêm khắc, thuộc hạ của hắn, không cần phế vật.
Điều này, hắn muốn mọi người hiểu rõ.
Hơn ba trăm người đã không còn đường lui, lao ra ngoài thì bị Lang Nha bắn chết, lực lượng của đám tử sĩ này, vẫn chưa né được đạn, cho nên bóng ma tử vong, đã hoàn toàn bao phủ bọn họ, không còn hi vọng sống, tâm như tro tàn, lúc bị giết đều không còn kháng cự nhiều.
Máu đã chảy thành sông, thành viên của Long tổ đã không đành lòng, bỏ qua, chỉ còn Lang tổ vẫn chấp hành tuyệt sát chi lệnh này. Giờ phút này, bọn họ hóa thân thành đồ tể, giết hết tất cả, là kẻ địch của Tiêu thiếu gia, thì trong mắt bọn họ, đó không phải là người, là súc sinh. Mà Vũ và Ruth đã dừng tay lại, giữa sân biến thành một lò sát sinh, Lang Nha buồn chán đi vào, nhìn cảnh tượng giữa sân, liền cảm thấy cứng lưỡi, mấy tên tiểu tử này sao mà độc ác quá đi, không bằng để hắn dùng súng máy bắn phá, cái gì mà một đao rồi hai đao, tìm kiếm một thi thể còn nguyên vẹn thật là khó...
Máu là một loại kích thích, càng chảy ra nhiều, càng có thể kích phát lực lượng trong cơ thể họ. Đây là bản năng của con người, Tiêu Thu Phong tin tưởng, dưới lần tập huấn này, Lang tổ sẽ nhanh chóng lớn mạnh hơn.
Khi mặt trời xuống núi, lúc Tiêu Thu Phong rời đi, nơi này đã không còn người sống, dù không gặp mặt Cảnh Trưởng, nhưng sau khi giết chóc, tâm tình của Tiêu Thu Phong đã bình tĩnh nhiều. Hắn và Cảnh Trưởng, phải có một người ngã xuống, thì cừu hận này mới có thể được hóa giải, bằng không, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Chỉ cần có thể tiêu diệt lực lượng của Cảnh Trường, Tiêu Thu Phong tuyệt đối sẽ không nương tay, bây giờ hắn càng ngày càng biết, giết chóc, chính là một biện pháp giải quyết tốt nhất, chưa bao giờ hắn thèm khát lực lượng chí cường như vậy.
Từ lâu đã có người xưng hắn là thần, nhưng bản thân hắn biết rõ, trên đời này, cón có rất nhiều người mạnh hơn hắn. như Tinh Mang trận của Cảnh Trưởng, như Tương Vân Tâm Pháp của Long Tương, càng có lực lượng khổng lồ hơn, và còn có nhiều thứ không biết khác. Tiêu Thu Phong tuyệt đối không tránh né, chỉ có thể đối mặt.
Nhìn thấy thảm cảnh chém giết, Cảnh Trưởng giật mình, thân hình chấn động, tuy rằng nơi đây chỉ là một bộ phận nhỏ lực lượng của hắn, nhưng toàn quân thất bại, đã tác động mạnh vào tinh thần và thể xác của hắn, làm bộc phát lửa giậ tiềm tàng... Hắn đã tổn thất rất nhiều người, từ đông nam, đến HongKong, rồi Nhật Bản... mỗi lần như vậy đều bị người đàn ông đó tạo nên thảm cảnh giết chóc.
Mức nhẫn nại của hắn đã đến mức cuối cùng.
"Tiêu Thu Phong, tao muốn mày chết, chết không có chổ chôn..."
"Truyền lệnh xuống, thi triển Tinh Mang trận, tao muốn hắn chết, chết thật thê thảm!"Cảnh Trưởng không quay đầy lại, giọng nói lạnh như băng không mang theo hơi thở của con người.
Bóng người vừa động, cũng không biết người nào, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen xuất hiện, giọng nói lạnh lùng, trả lời: "Cảnh Trưởng, Tinh Mang trận vẫn chưa nghiên cứu toàn bộ, giờ phút này thi triển, chỉ sợ rằng không ổn, hơn nữa, chúng ta chưa nhận được chỉ lệnh"
Cảnh Trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, trong mặt nạ bắn ra quang mang, đánh thẳng vào tim của người kia, bao trùm người này trong sự giết chóc, quát: "Câm miệng, đây là mệnh lệnh của tao!"
Người kia lén lút rời đi, trừ thân hình của Cảnh Trưởng ra, nơi này không còn gì hết.
Tinh Mang trận nếu xét đến cùng, thì không phải là một trận phá, trong mấy chục năm nghiên cứu, cũng có người từ Tinh Mang tâm pháp lĩnh ngộ ra trận pháp này mà thôi. Ngay cả Cảnh Trưởng cũng không biết, Tinh Mang cuối cùng là gì, chẳng qua hắn biết rằng, Tinh Mang trận là một phương pháp thần bí nào đó có thể để cho con người bức phá giới hạn của bản thân.
Nếu không có Tinh Mang, hắn tuyệt đối không có được ngày hôm nay, vinh dự, địa vị, quyền thế tôn nghiêm, còn có tiền tài và mỹ nữ.
Không ai có thể cướp đi, chỉ thuộc về hắn, tuyệt đối không được phép kẻ lấy đụng vào.
Một tiếng bước chân kỳ quái vang lên, Cảnh Trưởng không quay đầu lại, thậm chỉ cũng không cần suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi đã đến?"
Đúng vậy, hắn đến, nhưng không người nào có thể tưởng tượng được, người đến, chính là Long Tương... dáng người của hắn nhẹ nhàng, không mang theo một tia ô trần, thế nhưng lại có thể cảm nhận thóang qua hương vị của địa ngục, người hắn tới gặp, chính là Cảnh Trưởng, chẳng phải bọn họ đã sớm quen biết nhau?
"Không sai, là tôi, tôi đến để nói một tiếng, kỳ thật chúng ta có thể liên thủ"Long Tương cũng không có hứng thú bước lại gần, xem bộ dáng của Cảnh Trưởng, rồi chỉ dừng lại sau lưng, hắn hiểu rõ người kia, đối phương chỉ thích làm chuyện lén lút, hơn nữa không thích người khác nhìn thấy bộ dáng của mình.
"Ông nên biết, chỉ cần chúng ta liên thủ, thì không người nào có thể đối kháng với chúng ta, tất cả lợi ích, chúng ta có thể chia đều"
Đường đường là Long Tương, thế mà lại nói ra những lời này, quả thật làm cho người khác không dám tin.
Cảnh Trưởng ngẩng đầu mỉm cười, giống như là những lời nói của Long Tương rất đáng buồn cười vậy, sau khi cười đã rồi, hắn mới lên tiếng: "Long Tương, tuy rằng con người ta tuy thích làm những chuyện bỉ ổi, là một kẻ tiểu nhân, nhưng ta vẫn xem thường ngươi, bởi vì ngươi là một tên ngụy quân tử, chân tiểu nhân, rất thích hợp với cái tên ngụy quân tử, ta khinh thường ngươi, cũng khinh thường làm bạn với ngươi, hơn nữa chúng ta vốn là đối thủ"
Long Tương nghe xong, cũng không tức giận, gật đầu thừa nhận: "Không tồi, đối với nhiều người, tôi là ngụy quân tử, nhưng tôi làm vậy cũng không có gì đáng trách, tất cả mọi người cũng chỉ vì sinh tồn, hơn nữa vì muốn được sống thoải mái, cho nên phải biết thức thời. Tôi không muốn trở thành Long Thần thứ hai"
"Giết Long Thần, không ai trách ngươi, bởi vì ta cũng hy vọng hắn chết, nhưng ngươi không nên làm tổn thương Tiểu Hà, ngươi nên biết, nàng là người phụ nữ cả đời ta yêu nhất"
Nếu Tiêu Thu Phong xuất hiện tại đây, nhất định không thể tin vào lổ tai của mình, Cảnh Trưởng, lại là tình địch của cha, hơn nữa hơn hai mươi năm qua, vẫn còn thương nhớ mẹ.
Tình yêu có thể làm cho người ta lên thiên đường, nhưng từ yêu thành hận, cũng có thể đày con người xuống địa ngục, cảnh trường bây giờ, thân đã ở trong địa ngục rồi.
Long Phi vừa nghe, cũng có chút giật mình, thở dài: "Thật không ngờ, nhiều năm như vậy, ông vẫn còn nhớ rõ con đàn bà đó, thật sự là chuyện hiếm thấy trên đời, đáng tiếc ông tìm lộn người rồi, nàng ta không phải do tôi giết, người giết nàng ta chính là Hoàng Đạo Sinh, tôi chỉ không cẩn thận làm lộ một ít tin tức cho hắn, thật không ngờ, hắn thật sự làm, hơn nữa còn sử dụng hắc ma thủ"
"Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, mau cút đi, đợi đến khi chúng ta không còn đối thủ, cũng là thởi khắc chúng ta quyết chiến. Giữa ta và ngươi, chỉ có một người có thể sống sót"
Long Phi khoát tay áo, giống như có chút bất đắc dĩ xoay người, đột nhiên quay đầu lại nói: "Tuy rằng ông không xem tôi là bạn, nhưng chúng ta kỳ thật cũng đều là người như vậy, đều đáng thương giống nhau, cho nên có một tin tức, tôi muốn tặng cho ông, Tiêu Thu Phong, có lẽ là Ảnh Tử"
Lúc này, Cảnh Trưởng quay đầu lại, kinh hãi thất thố.
"Không, không có khả năng, ta tận mắt nhìn thấy hắn bị nổ tan xác, không có khả năng sống sót, không thể nào!"Không ai biết, ngày ấy tại căn cứ, chính là hắn là Cảnh Trưởng của Hắc Dạ nổi tiếng thiên hạ.
Long Phi đi rồi, nhưng âm thanh vẫn truyền đến: "Tôi cũng không tin, nhưng có nhiều chuyện chứng minh cho suy đoán của tôi, hắn theo tôi hai mươi năm, có vài thứ,hắn không thể lừa qua mắt tôi, giờ phút này, tôi cũng không biết cuối cùng là tại sao?"
Cảnh Trưởng đã sớm biết, Ảnh Tử chính là con trai của Long Thần, điểm này, Long Phi cũng biết, nhưng bọn họ chưa từng nói cho bất kỳ một ai. Mục đích của bọn họ là lợi dụng Võ Chi Phách của Tiêu gia, nhưng đáng tiếc, Ảnh Tử được Long Phi nuôi dưỡng, Cảnh Trưởng mất đi cơ hội, cho nên theo câu nói "Ta không chiếm được thì ai cũng đừng hòng chiếm được", hắn đã lập bẫy hủy diệt Ảnh.
Ảnh đã chết, Long Phi có chút đáng tiếc, bởi vì hắn vẫn chưa tìm kiếm được lực lượng Võ Chi Phách, nhưng hắn tuyệt đối không đau lòng, bởi vì sớm muộn có một ngày, khi hắn lãnh ngộ được lực lượng Võ Chi Phách thì hắn cũng sẽ tự tay hủy diệt đứa con của Long Thần.
Cảnh Trưởng yên lặng, toàn bộ bao trùm trong sự yên lặng.
"Nếu mày là con của Tiểu Hà, tao sẽ để mẹ con mày gặp nhau, Tiểu Hà, em ở thiên đường nhất định rất cô đơn, yên tâm, con của em, rất nhanh sẽ đến với em"Thi triển Tinh Mang trận, không phải chỉ một mình cảnh trường là có thể làm được. Loại tâm pháp từ thời xa xưa này rất thần bí, đến này vẫn chưa ai có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cho nên hình thành đồ án lục giác, cần bảy mươi sáu người, hơn nữa đều phải là cao thủ nhất lưu, nắm trong tay các phương vị, bằng không Tinh Mang trận sẽ không thể thi triển ra uy lực được.
Cảnh Trưởng hiểu rằng, cho dù là như thế, thì uy lực lớn nhất của Tinh Mang trận, hắn vẫn không thể chạm đến được, nhưng để đối phó với một Tiêu Thu Phong thì như vậy đã đủ rồi.
...................................................
Tiêu Thu Phong lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, mà bên cạnh hắn là Mộng Thanh Linh điềm tĩnh, hai người ở chung, cảm tình càng lúc càng nhiều, cái cảm giác quen thuộc này, cũng dần dày đặc, Mộng Thanh Linh có chút sợ hãi, sợ trong lòng không thể kháng cự được.
Mỗi lần Tiêu Thu Phong đưa tay đến hướng nàng, nàng lại không tự chủ vươn tay lên, mặc cho hắn nắm lấy, tuy rằng chỉ tiếp xúc tay, nhưng cái cảm giác trao đổi lẫn nhau này, cũng khiến cho nàng mất hồn.