<!-- --> Trải qua rất nhiều chuyện, ông lão đã nghĩ thoáng hơn nhiều"
Vân Mai quay đầu sang phía chồng, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Đinh Ái Quốc đã cao giọng nói: "Chuyện này tôi không có ý kiến. Tiêu Thu Phong xứng với bảo bối của chúng ta, sau này tôi có một đối thủ, đây là chuyện tốt"
Vân Mai trừng mắt nhìn Đinh Ái Quốc. Đối với ông ta mà nói, tình yêu quá phiền phức. Cho nên ông ta mặc kệ con gái mình lấy ai, chỉ cần người đó làm ông thuận mắt là được. Cái khác không nói, chỉ riêng võ công của Tiêu Thu Phong đã đủ để Đinh Ái Quốc thuận mắt, ông ta đương nhiên không có ý kiến.
"Được rồi, được rồi, ông cũng đã đáp ứng, tôi còn có thể làm gì nữa. Chẳng qua đợi cậu ta đến đây tôi phải nói, không thể làm Mỹ Đình của chúng ta bị thiệt. Tốt nhất là để cậu ta ở lại Bắc Kinh, nếu có thể đến Đinh gia là tốt nhất"
Phụ nữ đều như vậy, hai bố con Đinh Bổn Quân nhìn nhau, đều lộ ra vẻ buồn cười. Nhưng không ai phản bác ý kiến của Vân Mai. Có một số việc gặp sẽ biết. Bọn họ không muốn phá vỡ tâm trạng tốt đẹp của Vân Mai. Con gái lấy chồng, mẹ đều không muốn.
Nhưng hai người đàn ông này cũng biết, việc này sợ bọn họ không thể khống chế. Nghe nói Tiêu Thu Phong có một đống phụ nữ, không thể nào đến Đinh gia.
Hôm sau, Tiêu Thu Phong tạm thời bỏ mọi công việc, giao việc huấn luyện cho Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Được mấy nàng thay quần áo cho, cùng Đinh Mỹ Đình về nhà.
Người hạnh phúc nhất lúc này chính là Đinh Mỹ Đình.
"Tiêu đại ca, anh không nên quá e dè. Mọi người trong nhà em dễ nói chuyện lắm, đặc biệt là mẹ em, rất thương em. Mẹ nhất định sẽ thích anh"
Nói thật ra Tiêu Thu Phong không có gì khẩn trương cả. Mặc dù giống như con rể về nhà bố mẹ vợ, nhưng chuyện này không phải lần đầu tiên. Bố mẹ Liễu Yên Nguyệt, Thiên Nhan Duyệt, hắn đã từng đến gặp, nên hắn rất quen với chuyện này"
Hơn nữa mấy người ở Đinh gia, hắn quá quen với Đinh Bổn Quân, đã đánh một trận với Đinh Ái Quốc. Mọi người đều là đàn ông, có một số việc đương nhiên giao lưu về võ công. Người duy nhất mà hắn lạ chính là mẹ Đinh Mỹ Đình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi Đinh Mỹ Đình đến, Đinh gia quả nhiên rất nhiệt tình, mọi người đứng ở cửa đợi. Đặc biệt là Đinh Bổn Quân tự mình đi ra, làm cho người ta cảm thấy rất có mặt mũi. Nhất định là vì thân phận của Tiêu Thu Phong ở Bắc Kinh đã không phải bình thường.
"Cậu nhóc, đến ăn cơm, đừng dài dòng như vậy, sau này không có việc gì thì đừng đến" Người già đúng là người già, mặc dù nhiệt tình nhưng không hề khách khí. Bởi vì ông hiểu rõ Tiêu Thu Phong, biết khách sáo chẳng có ý nghĩa gì, cũng không cần. Ngược lại mẹ Đinh Mỹ Đình lúc đầu quyết định muốn nói nhiều với Tiêu Thu Phong lại kinh ngạc, nhận lấy quà trong tay Tiêu Thu Phong, cười nói: "Cháu là Tiểu Phong hả, đừng khách khí. Tính ông lão nhà cô đều như vậy, quen sẽ thấy tốt. Thực ra ông thích cháu đó"
Nếu Tiêu Thu Phong không biết mới là lạ. Tiêu Thu Phong nhìn ông lão một cái, nhưng không có một phản ứng gì, nói: "Chú Đinh, hôm nay lại đến quấy rầy, mong chú không trách"
Đinh Ái Quốc cười nói: "Thu Phong, chú không dám. Nếu không Mỹ Đình không oán chú cả đời sao"
"Bố, bố nói gì thế. Tiêu đại ca không dễ gì đến nhà chơi một lần, các người sao nói như vậy với anh ấy. Sau này anh ấy còn dám đến đây nữa sao?" Quả nhiên Đinh Mỹ Đình không vui. Người đàn ông mình yêu, nàng hy vọng người nhà mình đều thích hắn.
Đinh Bổn Quân ở bên cũng nói: "Cậu nhóc này rất gan, chỗ nào mà không dám đi chứ. Chỉ cần cậu ta muốn, đừng nói là Đinh gia, dù là phủ chủ tịch cậu ta muốn vào cũng có thể vào"
Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ. Xem ra lão già này nhân chuyện hôm nay hắn không thể nào giận được nên mới không ngừng chơi xỏ hắn.
"Được rồi, mọi người ngồi đi. Ái Quốc, ông xem, Thu Phong lần đầu tiên đến nhà làm khách, ông phải chiêu đãi thật tốt" Giọng Vân Mai đã từ trong phòng khách truyền ra.
Đinh Ái Quốc đáp: "Đúng thế, đúng thế, Thu Phong, đi, vào trong ngồi, chú có một số việc muốn hỏi cháu?" Thực ra việc này không chỉ riêng gì ông ta muốn biết, ngay cả Đinh Bổn Quân và Lão Đại sau lưng ông cũng muốn biết. Đó chính là tình tiết trận chiến giữa Tiêu Thu Phong và Hoàng Đạo Sinh.
Kết quả bọn họ biết, Hoàng Đạo Sinh bị thương bỏ chạy, mà Tiêu Thu Phong mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng tình hình cụ thể chỉ có hai người trong trận chiến mới biết.
Nếu bọn họ hỏi, Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không giấu diếm. Dù nói như thế nào, người Đinh gia coi như có duyên với hắn. Dù tương lai không lấy Đinh Mỹ Đình thì cũng có thể làm bạn.
"Ma công của Hoàng Đạo Sinh đúng là rất cường đại. Theo cháu thấy từ biểu hiện có lẽ ngay cả Long Tương cũng không phải đối thủ của người này. Đặc biệt là ma khí có độc tính rất mạnh, không có cương khí hộ thể thì dù là cao thủ như hắn cũng không đỡ được ma khí này công kích"
Điểm này Đinh Bổn Quân đã biết, thở dài một hơi nói: "Tiểu Phong, ta cũng có một bí mật muốn nói với cậu. Ba người con Hoàng gia đã bị bắt và giam ở nơi bí mật. Hơn nữa Lão Miêu cũng từng định ra tay bắt Hoàng Đạo Sinh. Nhưng rất đáng tiếc một chết hai bị thương mà vẫn làm cho hắn chạy trốn. Ma khí đó đúng là rất cường đại. Ta có chút lo lắng hắn sẽ gây ra chuyện gì đó"
Tiêu Thu Phong cũng không kỳ quái, quân đội phương Bắc lúc này không có động tĩnh gì, như vậy nói rõ hai người con Hoàng gia không thể rời khỏi Bắc Kinh. Nếu không Đinh Bổn Quân là thủ trưởng quân đội sẽ không nhàn hạ như vậy.
Đinh Ái Quốc nói: "Thu Phong, vậy ma công đó so sánh với Hỗn nguyên công của chú thì như thế nào?"
Tiêu Thu Phong nhìn Đinh Ái Quốc một chút, không đành lòng đả kích ông ta: "Cương khí hộ thể của Hỗn nguyên công rất mạnh, bảo vệ tính mạng là đủ. Nhưng nếu muốn đánh bại Hoàng Đạo Sinh thì không thể. Ngay cả Long biến tâm quyết của cháu cũng không làm được"
Đinh Bổn Quân kinh hãi kêu lên: "Vậy hắn không phải vô địch thiên hạ sao?"
"Từ một ý nào đó thì đúng là như vậy. Nhưng võ công trên đời đều có phương pháp khắc chế. Ma công của Hoàng Đạo Sinh mặc dù lợi hại nhưng muốn làm Tiêu Thu Phong này bị thương cũng không dễ dàng gì"
Đinh Ái Quốc cắt ngang lời Tiêu Thu Phong: "Không đúng, hắn không phải bị thương sao, như vậy hắn không đánh lại cháu"
Tiêu Thu Phong cười nói: "Trong cơ thể cháu có một năng lượng xa lạ, lực lượng này rất khổng lồ. Nhưng rất đáng tiếc cháu chưa khống chế được. Nếu không Ma công của Hoàng Đạo Sinh lợi hại đến mấy, cháu cũng có thể lưu hắn lại. Đêm hôm đó hắn đã bị thương, chỉ nghĩ tới chạy. Nếu như không phải hắn sợ, cứ lao tới thì người chết có lẽ là cháu. Bởi vì luồng năng lượng đó trong cơ thể cháu đã biến mất.
"Tiểu Phong, vậy cậu phải mau chóng tu luyện. Chỉ có cậu mới đối phó được Hoàng Đạo Sinh. Ta lo rằng hắn mà xuất hiện, không ai có thể khống chế được hắn, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm" Đinh Bổn Quân thực ra muốn nói Long Tương cũng có thể, nhưng lời đến bên mép lại thu về. Bởi vì việc này ông ta không thể khống chế, Long vệ quân không nghe ông ta.
Trước đây luồng năng lượng đó đã kích thích hắn tiến hóa, Tiêu Thu Phong đương nhiên muốn dung hợp nó, nhưng dù hắn dùng cách nào cỗ lực lượng đó cũng không nghe lời, đó chỉ là cơ duyên, không thể cưỡng cầu. "Được rồi, được rồi, đây không phải là trong quân đội, nói gì mà toàn chém chém giết giết, các người không chán sao. Thu Phong, đừng dây dưa với hai người đó, đi ăn cơm thôi"
Vân Mai từ trong bếp đi ra, phía sau còn có Đinh Mỹ Đình, mặt nàng đỏ ửng lên. Có lẽ hai mẹ con đã nói gì với nhau trong bếp. Phía sau hai người còn có mấy osin bưng thức ăn, đó đều là món Tiêu Thu Phong thích.
"Chúng ta đã nhiều năm rồi không có việc vui. Vân Hồi, mang hai vò rượu đã cất kỹ ra đây, hôm nay chúng ta uống một phen"
Hai mươi năm, đây coi như là nữ nhi hồng. Ăn xong bữa cơm này, cháu gái bảo bối sẽ là con nhà người ta.
Một nhà bốn người sau một năm rốt cuộc đã có bữa cơm đoàn tụ, thật đúng là không dễ dàng. Vân Mai nhìn con gái đã trưởng thành, dịu dàng với Tiêu Thu Phong; bà chỉ biết thở dài. Có một số việc xem ra đã là nhất định. Cho dù trong lòng bà không muốn cũng không thể thay đổi.
"Thu Phong, chuyện của cháu, cô không quản. Mỹ Đình đã trưởng thành, nó có sự lựa chọn của mình. Cô và chú chỉ hy vọng cháu có thể làm Mỹ Đình được hạnh phúc, vui vẻ. Đây là tâm tư của người làm bố, làm mẹ, hy vọng cháu có thể đáp ứng"
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng không thể từ chối nói: "Dì, thực ra cháu đã nói với Mỹ Đình. Tiêu gia không hẳn đã là lựa chọn tốt nhất của cô ấy. Nhưng cô ấy rất kiên trì, cháu lại không muốn làm Mỹ Đình tổn thương. Chỉ cần cô ấy thoải mái, cháu sẽ nghe theo cô ấy"
"Này, còn có một chuyện quan trọng cháu nhất định phải nhớ kỹ. Nếu như cháu và Mỹ Đình kết hôn, nhớ có một người con phải mang họ Đinh. Đinh gia chúng ta chỉ có một mình Mỹ Đình, không thể làm Mỹ Đình tuyệt hậu, biết không?"
Chưa kết hôn mà đã có yêu cầu này, Tiêu Thu Phong há miệng nhưng không biết nói gì.
Nhưng Đinh Mỹ Đình lại xấu hổ đỏ mặt, nhìn mẹ. Bà lập tức cười nói: "Bố, chuyện này con đã nói với Mỹ Đình, nó đã đồng ý. Nói sau này khi kết hôn nhất định sẽ để con lấy họ Đinh gia. Bố không cần lo lắng, con đầu của Mỹ Đình sẽ lấy họ Đinh"
Toát mồ hôi, thì ra hai mẹ con ở bên trong đã thương lượng chuyện này. Cô bé này nghĩ quá xa, chưa kết hôn đã nghĩ đến vấn đề đáng yêu là sinh con. Phụ nữ quả nhiên suy nghĩ sâu sắc hơn đàn ông.