Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 388: Ngọn lửa thứ ba




<!-- --> "Tao đứng ở đây, không biết đường đường Hoàng tam thiếu gia có dám đến dạy cho tao một bài học không. Mấy thằng này chắc là đám bạn chó má của mày. Mày nếu muốn ra mặt thay chúng thì mới đúng. Nếu không sau này xem mày làm người như thế nào" trên mặt Tiêu Thu Phong lại hiện lên một nụ cười.

Một cước hạ xuống, nát đùi một thằng, vang lên tiếng "rắc rắc", tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

"Hoàng thiếu gia, Hoàng thiếu gia, cứu tôi, cứu tôi...." Những người này không có khí thế như Hoàng Gia Minh, đau đến mức không thể chịu được mà kêu lên cầu cứu.

Hoàng Gia Minh biến sắc. Hắn thật không ngờ thằng này lại không nể mặt Hoàng gia. Dám khiêu khích trước mặt hắn như vậy.

Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh không xen vào, chỉ đứng ở một bên xem trò hay. Thằng thiếu gia Hoàng gia đương nhiên không phải người bình thường, chơi đùa càng thú vị.

Nhưng Đinh Mỹ Đình biết thực lực của Hoàng gia ở Bắc Kinh, đang định tiến lên khuyên một chút thì lại bị Liễu Yên Hồng kéo lại, nhỏ giọng nói: "Việc của đàn ông, phụ nữ không nên nhúng tay vào. Nên làm như thế nào, anh rể tự biết"

Đinh Mỹ Đình chần chờ một lát rồi gật đầu, không có ý xen vào. Người đàn ông không hề sợ hãi mới đáng được nàng yêu. Dù chọc thủng trời thì sao chứ, Đinh gia nàng sợ ai?

"Không có ai dám vô lễ với tao như vậy"

Khí thế mãnh liệt tuôn ra, Tiêu Thu Phong khẽ cười, nụ cười đầy khinh thường. Nụ cười giễu cợt, nhạo báng đó làm cho Hoàng Gia Minh không thể nhịn được. Hắn quá mất mặt.

Chân Tiêu Thu Phong lại giơ lên, thằng vừa kêu thảm thiết bị đá bay lên, rơi xuống dưới chân Hoàng Gia Minh, lập tức ngất đi. Tục ngữ có câu đánh chó phải nể mặt chủ, Tiêu Thu Phong đây là bỏ củi vào lò, làm cho ngọn lửa càng thêm hừng hực.

"Ghê tởm..." Cho du lão già bảo hắn nhẫn nại, hắn cũng không thể nhịn được nữa. Ở Bắc Kinh, không ai dám làm càn như vậy trước mặt hắn. Nếu không uy danh của Hoàng tam thiếu gia sẽ hoàn toàn biến mất. Ngày mai sẽ thành trò cười của mọi người.

Hoàng Gia Minh không phải người yếu, rất biết nhẫn nhịn. Trong đám thanh niên ở Bắc Kinh hắn có danh xưng là đệ nhất cao thủ. Hắn ra tay sẽ đại biểu cho Tiêu Thu Phong là kẻ thù của tất cả công tử ăn chơi trác táng đất Bắc Kinh. Nhưng Tiêu Thu Phong không để ý đến,

"Cũng có dũng khí đó nhỉ, mày đỡ hơn đám phế vật kia nhiều" Tiêu Thu Phong không hề có biểu hiện gì với chiêu thức cường hãn của đối phương, chỉ nhẹ nhàng nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nếu như tất cả đám công tử Bắc Kinh đều là phế vật, vậy chuyến đi lên phía Bắc này không có ý nghĩa gì. Chỉ có mấy lão già hồ ly kia, trò chơi này sẽ quá đơn điệu.

Áo bị khí kình chấn bay, Hoàng Gia Minh quát: "Rất nhiều người đều nói mày lợi hại, hôm nay tao muốn xem cho biết"

Thân hình Tiêu Thu Phong di động, bóng dáng hư vô tràn ngập căn phòng, khẽ cười nói: "Yên tâm, hôm nay mày nhất định sẽ hài lòng"

Hoàng Gia Minh không chịu kém, ít nhất cũng có lực lượng như Lý Cường Binh và Thiết Trụ. Nhưng vẫn không có chút tác dụng gì.

Tức giận ra tay, Hoàng Gia Minh đã cảm nhận được sự cường đại của Tiêu Thu Phong. Hắn có chút hối hận, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận. Hắn phải xông tới, thể diện của Hoàng gia, hắn không thể đánh mất, cũng không muốn cả đời không thể ngẩng đầu lên.

"Chẳng qua đối với tao mà nói mày quá yếu, không có tư cách là đối thủ của tao. Có lẽ lão già của mày còn có thể" Về phần Hoàng Đạo Sinh, đây là một truyền thuyết ở Bắc Kinh. Người hiểu rõ về hắn không nhiều. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói đó là một người còn thần bí hơn cả Long Tương.

"Bằng vào mày cũng xứng là đối thủ của bố tao sao, xem chiêu"

Hoàng Gia Minh nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Tiêu Thu Phong, càng thêm tức giận. Trước mặt Tiêu Thu Phong, hắn giống như một thằng ngu bị đùa giỡn, không thể đến gần đối thủ. Tất cả chiêu thức cường đại chỉ phí công vô ích.

"Bốp" Một cái tát tai, nhanh như tia chớp. Khi nỗi đau truyền vào trong óc, Hoàng Gia Minh mới biết mình trước mặt bao người đã bị tất một cái.

Mà đây chỉ là một bài học nho nhỏ. Nhưng Hoàng Gia Minh vô cùng tức giận, không thể nhịn, hắn điên lên lao vọt tới.

"Dừng tay" Bóng người lóe lên, thân hình Hoàng Gia Minh bị kéo lại. Hai người cao gầy đã xuất hiện ở đây, xung quanh trở nên âm trầm, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống.

Đây mới là cao thủ chân chính, hơn nữa còn có hai người. Mắt Tiêu Thu Phong sáng lên, khí kình sắc bén trong nháy mắt bốc lên. Chiến ý nồng nặc bao quanh cơ thể hắn. Nhưng đáng tiếc hai người đó không hề ra tay, chỉ chắn trước mặt Hoàng Gia Minh, ngăn cản cử động của hắn.

"Đại ca, nhị ca, người này làm nhục Hoàng gia chúng ta. Các anh không thể bỏ qua cho nó" Hoàng Gia Minh lớn tiếng kêu lên, trong mắt lóe ra tia sáng giết người. Hắn muốn chém Tiêu Thu Phong thành vạn đoạn, nhưng như vậy cũng khó thể tiêu hóa mối hận trong lòng.

Giờ phút này Tiêu Thu Phong mới biết hai người đàn ông cường đại này chính là hai người con của Hoàng gia. Nghe nói bọn họ vẫn ở bên ngoài, thật không ngờ bây giờ lại về Bắc Kinh. Xem ra càng lúc càng náo nhiệt.

"Câm mồm, vô dụng còn muốn ra mặt, về với bọn tao" Một người có lẽ là đại ca lạnh lùng quát. Dù Hoàng Gia Minh hận đến đâu, hắn cũng không dám vọng động. Bởi vì đây là lệnh của bố hắn. Hôm nay Hoàng Gia Minh đã làm mất thể diện Hoàng gia.

Nhưng người đàn ông có khí tức lạnh nhất, cường đại nhất lại chắp tay, nhìn Tiêu Thu Phong mà hỏi: "Mày chính là Tiêu Thu Phong Tiêu gia Đông Nam?"

Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy, không biết có ý gì?"

"Chuyện hôm nay dừng ở đây, ngày khác nếu như có cơ hội tao nhất định sẽ lĩnh giáo cao chiêu của Tiêu thiếu gia" Mặc dù trong mắt đầy bất thiện nhưng hai người này mạnh hơn Hoàng Gia Minh nhiều. Trò chơi hôm nay có lẽ không còn cơ hội chơi tiếp.

"Lúc nào cũng được. Nhắc bọn mày một câu, chỉ bằng một mình mày sợ rằng không đủ. Hai anh em cùng nhau có lẽ còn có thể tiếp tao mấy chiêu. Còn nó..." Tiêu Thu Phong chỉ chính là Hoàng Gia Minh: "Vậy thì không cần. Nó quá yếu, tao không có hứng thú"

"Mày...." Hoàng Gia Minh bị coi thường quá đáng, tức giận muốn lao tới nhưng bị Lão Đại kéo đi. Mà lão Nhị lại cười tà nói: "Tiêu thiếu gia Đông Nam quả nhiên cuồng ngạo. Yên tâm sẽ như mày mong muốn"

Lão Nhị nói xong, liếc nhìn mọi người, lạnh lùng quát: "Cút đi cho tao. Không có bản lĩnh không nên ra mặt dọa người, đám phế vật"

Tiêu Thu Phong cuồng vọng, Lão Nhị Hoàng gia cũng không kém.

Chẳng qua bọn họ có tư cách đó. Bởi vì trong mọi người ở đây chỉ có bọn họ mới là cao thủ chân chính. Cường giả mới có cái quyền đó.

Lão Nhị Hoàng gia nói những lời này, đám công tử liền theo Hoàng Gia Minh rời đi. Không thể đi đương nhiên có vệ sĩ dìu đi, mang theo nỗi hận với Tiêu Thu Phong mà đi. Bọn họ biết chuyện hôm nay chưa xong. Không cần biết dùng biện pháp gì, bọn họ cũng không cho thằng Tiêu Thu Phong sống yên ổn.

Cuối cùng Cổ Lưu mềm như bún cũng bị mang đi. Nhân viên tòa nhà bắt đầu dọn dẹp chiến trường, không lâu sau nơi này trở lại yên tĩnh. Chẳng qua Tư Mã Lạc lại có chút nuối tiếc.

"Thu Phong, Lão Đại và Lão Nhị Hoàng gia mới là cao thủ chân chính. Mày cũng biết cao thủ chân chính mới có khí thế đó. Đáng tiếc bọn chúng không có cơ hội ra tay với mày. Tao nghĩ nhất định rất đặc sắc"

Triệu Nhược Minh cũng thích xem náo nhiệt. Nhưng chuyện này đúng là đã làm lớn chuyện. Thể diện của Hoàng gia, ở Bắc Kinh không ai được phép mạo phạm. Tiêu Thu Phong trước mặt mọi người tát Hoàng Gia Minh một cái, thù này có lẽ là không chết không ngớt.

"Lão Đại, Hoàng gia không phải bình thường đâu. Tao sợ bọn chúng sẽ không bỏ qua"

Tiêu Thu Phong nhìn Triệu Nhược Minh một cái, cười nói: "Vậy thì sao chứ. Tao đến Bắc Kinh chính là muốn làm cho hỗn loạn. Hơn nữa cái thằng đó không xứng để tao ra tay. Không đánh gãy chân nó đã là nương tay rồi. Nếu còn lần sau, tao sẽ không cho nó xuống thang dễ như vậy đâu"

Mặc dù chỉ là một trò chơi nhưng chuyện diễn ra ở trung tâm thương mại đã truyền đi rất nhanh. Sự bá đạo và kiêu ngạo của Tiêu gia Đông Nam làm cho bọn họ không thể tin nổi.

Nhưng chưa có ai ra mặt, trò chơi này vẫn chưa tăng lên. Ngay cả Hoàng gia bị mất mặt cũng không có phản ứng gì. Hơn nữa Hoàng Gia Minh cũng bị cấm túc ở trong nhà, tất cả khôi phục bình thường. Đây là điều không ai ngờ tới.

Rất nhiều người đều đang thầm đoán. Tiêu Thu Phong rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm cho Bắc Kinh hỗn loạn như vậy mà không có ai ra mặt ngăn cản hắn. Mà Hoàng gia thất thế, im tiếng càng làm cho người ta suy đoán nhiều hơn.

Tin tức này đương nhiên truyền đến tai Số một. Chỉ là các thế lực đều không có động tĩnh gì làm ông ta đau đầu. Ông ta không ngờ được chuyện lớn như vậy mà đám người kia lại lựa chọn im lặng. Hôm sau không ngờ lại như không xảy ra chuyện gì cả.

"Lão già Hoàng gia đúng là biết nhịn. Con trai bị người ta tát mà không có chút phản ứng. Đúng là con rùa đen"

Số một nhìn Đinh Bổn Quân, suy nghĩ một lát rồi đứng lên, lạnh lùng nói: "Lão Đinh, không cần biết ông dùng biện pháp gì, nhất định phải giúp Thu Phong tìm cơ hội gây chuyện, càng hỗn loạn càng tốt. Ngọn lửa này không thể tắt được, biết không?"

Đinh Bổn Quân sửng sốt, thật không ngờ Long Đằng lại ra lệnh như vậy. Hỏi: "Lão Đại, ông thật sự muốn tôi tìm cơ hội chứ?"

Số một gật đầu.