Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 171: Sắc đẹp quyến rũ




<!-- --> Phượng Hề thuận tay nhận lấy: "Đàn ông nuôi đàn bà của mình là chuyện hiển nhiên, không có gì phải ngượng ngùng cả. Ngọc Hoàn, chị cầm giúp em. Tiêu thiếu gia của chúng ta dù sao cũng không phải người nghèo. Nhiều tiền như vậy dùng cũng không hết, em làm vậy không phải làm cho Tiêu thiếu gia thêm bận sao?"

Lâm Ngọc Hoàn tay chân luống cuống vẻ mặt xấu hổ. Nhưng lời của Phượng Hề nói, nàng lại không dám không nghe. Ngọc Hoàn thật sự không muốn số tiền này. Hơn nữa bây giờ nàng đang ở trong Hoàng Kim Thủy Thành, mỗi ngày đều có rất nhiều tiền hoa hồng. Chỉ cần mình tiết kiệm đã đủ để cho nàng sống cả đời. Nàng cũng không cầu giàu sang, chỉ cần bình thường là được rồi.

Đối với sự không khách khí của Phượng Hề, Tiêu Thu Phong cũng không để ý. Đối với đàn bà của mình, hắn không bao giờ keo kiệt.

Mấy nàng Thi Diễm đều đã đến đứng trước cửa, hình như có chút xấu hổ vì đã quấy rầy. Nhưng khi bọn họ nhìn Lâm Ngọc Hoàn đều có vẻ hâm mộ.

"Đứng đó làm gì, vào thì vào đi, lấp lấp ló ló ở đó làm gì?" Phượng Hề khẽ quát.

Không cần hỏi, mấy cô bé này đều là đến xem náo nhiệt.

Phượng Hề mở miệng, các nàng Thi Diễm cười đắc ý, lúm đồng tiền tỏa ánh sáng. Thật sự vây lấy Lâm Ngọc Hoàn, cười nói hi hi ha ha, trêu một chút. Đương nhiên mọi người cũng không thể không chúc mừng hạnh phúc của nàng.

Bốn chị em, cuối cùng cũng có một người tìm được chỗ dựa. Các nàng tin rằng người đàn ông này có thể mang đến hạnh phúc cho Lâm Ngọc Hoàn.

"Chị Ngọc Hoàn. Chị đã nói chỉ cần Tiêu thiếu gia gật đầu, chị sẽ mời bọn em một bữa thật ngon, hôm nay thật đúng lúc. Em muốn đến Kinh Phúc…" Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất mở miệng, muốn Lâm Ngọc Hoàn thực hiện lời hứa lúc trước.

"Không sai, vừa nãy còn thấy Tiêu thiếu gia cho em tiền xài. Hẳn là không ít đâu, Ngọc Hoàn, em bao giờ là người giàu nhất trong chúng ta, cuộc sống sau này của chị em dựa hết vào em"

Thi Diễm nói làm cho mấy nàng cùng cười phá lên. Ai chẳng biết, trong bốn nàng thì Thi Diễm tiết kiệm nhất. Tiền trong tài khoản ngân hàng của nàng là nhiều nhất trong bốn người. Ngày thường khi mọi người nói chuyện với nhau thường gọi nàng là bà già keo kiệt để trêu chọc.

Lâm Ngọc Hoàn rất cao hứng, nhưng không chấp nhận bị trêu mãi, liếc nhìn Thi Diễm một cái, phản bác cười nói: "Chị Thi Diễm, chị cũng không cần hâm mộ. Nếu chị muốn thì có thể đi theo Tiêu thiếu gia. Dù sao Tiêu thiếu gia cũng không ngại nhiều, sao?"

Mặt Thi Diễm đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ dịu dàng, nhưng Tiểu ma nữ lại biến thành vẻ trêu chọc: "Chị dù muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Tiêu thiếu gia bây giờ đã là người đàn ông của Ngọc Hoàn. Mà ta là chị sao có thể cướp của em được. Nếu không người em gái tốt này sẽ oán hận chị cả đời"

"Đúng, Ngọc Hoàn, là người đàn ông của chị. Chị phải trông coi cẩn thận. Nếu như có một ngày chị em bọn em không nhịn nổi, không biết chừng sẽ đi quyến rũ đó. Đến lúc đó chị không được nói em không có nghĩa khí đó"

Phụ nữ cũng biết nói đến nghĩa khí. Xem ra các nàng học được không ít thứ từ Phượng Hề.

Mấy nàng tập trung lại, mỗi người nói một câu làm Lâm Ngọc Hoàn càng thêm xấu hổ. Ngọc Hoàn một tay nắm tay Tiêu Thu Phong, nhu tình tràn ngập, dường như rất thích cảm giác này. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phượng Hề giờ phút này đã mở miệng nói: "Các em lựa chọn ai chị là chị cả sẽ không can thiệp. Chỉ cần các em thích là được. Mặc kệ là chúng ta lên giường của đàn ông hay là đàn ông lên giường của chúng ta, chị đều có thể đứng ra làm chủ cho các em"

Đối với bốn cô nàng này, Phượng Hề luôn dùng toàn bộ tâm sức chiếu cố. Từ tình cảm mà nói, Phượng Hề không phải là chị của các nàng, mà giống như người mẹ quan tâm đến các con vậy.

Nhưng Tiêu Thu Phong không chịu nổi vì bị mấy người phụ nữ này cuốn lấy. Mùi thơm ngát hương dụ người, loại nhiệt tình này lại như ngọn lửa dục thiêu đốt. Đàn ông trong hoàn cảnh này dù muốn làm Liễu Hạ Huệ cũng rất khó khăn.

Lâm Ngọc Hoàn đầy đặn, tuyệt đẹp, khí chất tao nhã tất nhiên không cần phải nói. Trên mặt luôn có nét yếu đuối đáng thương có thể làm cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng có thể vào sinh ra tử vì nàng.

Thi Diễm là người thành thục nhất trong bốn người, trái tim lung linh, cơ trí kế thừa của Phượng Hề, dáng người thon dài, yểu điệu như liễu, rất quyến rũ như một ngọn lửa, mỗi ánh thu ba di chuyển như đều mang theo sự khiêu khích dục vọng đàn ông, làm cho đàn ông rối loạn tâm hồn.

Ngọc Thiền đúng là một mỹ nhân Giang Nam điển hình, giọng nói ngọt ngào thanh tú, khi đàn ông nghe thấy tiếng của nàng đều cảm thấy động lòng. Huống chi nàng cũng là một người đẹp hiếm có, đôi mi dài, đôi mắt sáng như sao, đôi môi anh đào như trăng non làm cho người ta vừa thấy đã muốn hôn một cái.

Về phần Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất, trên người nàng dường như vẫn còn vẻ non nớt của trẻ con. Nhưng ở trong Hoàng Kim Thủy Thành hỗn độn này lại làm cho nàng sinh ra sức hấp dẫn rất kỳ lạ, thành thục và non lớp hòa hợp với nhau. Đầu tiên nhìn thấy, nàng như một quả mật đào tháng năm chín mọng chờ hái. Nhưng lần thứ hai nhìn thấy, nàng lại biến thành một cô gái xinh đẹp sáng lạn. Nụ cười ngọt ngào làm cho người ta không thể sinh ra một ý niệm lệch lạc.

Phượng Hề ở một bên lại càng không cần phải nói. Trong nằm người phụ nữ ở đây, cho dù là sắt cứng rắn đến đâu cũng sẽ hóa thành nước. Không ai có thể ngăn cản sức quyến rũ này, Tiêu Thu Phong cũng không thể.

"Mọi người là muốn Ngọc Hoàn mời khách, vậy tính ta một phần" Tiêu Thu Phong đứng lên, bị mấy nàng dựa vào, hắn không nhịn nổi mà muốn động.

Phượng Hề cũng đứng lên nói: "Hiếm khi Tiêu thiếu gia rảnh rỗi như hôm nay, không bằng chúng ta trước hết đi dạo phố mua sắm. Dù sao trời vẫn sớm, đi mua sắm rồi đi ăn tối, các em thấy thế nào?"

Bốn nàng nghe thấy không khỏi mừng rỡ, đều kêu hay. Mà ý kiến của Tiêu Thu Phong lại không được ai để ý. Mà đáng thương nhất là năm nàng vứt hắn lại trong Hồng Lâu rồi về phòng thay quần áo. Cho dù biết rõ đang đợi nhưng nửa tiếng sau mới xuống.

Bốn nàng mỗi người một vẻ, tự nhiên không cần phải nhiều lời miêu tả. Nhưng Phượng Hề lại mặc một chiếc váy tơ tằm ngắn, chân ngọc để trần một nửa, mái tóc dài vẫn luôn được búi lên sau đầu lúc này lại được buông ra, làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy si mê. Gọi người phụ nữ xinh đẹp này là chị cả có phải coi nàng đã già không.

Có lẽ trong mắt Tiêu Thu Phong, Phượng Hề luôn luôn xinh đẹp quý giá, giống như một quý bà vậy, có sự uy nghiêm không thể mạo phạm. Nhưng quần áo nàng mặc lúc này lại làm cho nàng trở nên trẻ trung. Mọi người khó có thể nhận ra nàng là chị cả Đông Nam Phượng Hề.

"Sao, bộ váy này của tôi được chứ"

Một triệu USD nhưng là lần đầu tiên mặc vào, còn có thể nói không được sao. Nhưng thấy ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Thu Phong khi nhìn vào mình, Phượng Hề rất hài lòng, xem ra phải mua thêm mấy bộ nữa.

Phượng Hề là một mỹ nữ, điều này không một thằng đàn ông nào có thể phủ nhận. Nhưng từ một thiếu phụ quyến rũ, hấp dẫn biến thành một cô gái động tình đúng là làm cho người ta kinh ngạc. Tiêu Thu Phong không rõ đâu mới là bản chất thật của người phụ nữ này.

"Chị Phượng, chị thật đẹp. Đợi lát nữa lên phố, em cũng không dám gọi chị là chị. Người ta nhất định nghĩ rằng chị là em của bọn em" Thi Diễm lập tức lấy lòng nói, làm cho mấy nàng đều mở lời khen. Chị Phượng trong lòng các nàng vốn là phụ nữ đẹp nhất trên đời.

Tiêu Thu Phong cũng không thể không thừa nhận, năm người phụ nữ này ai cũng rất xinh đẹp. Lúc này trong đầu hắn thậm chí còn nổi lên một suy nghĩ đó là thu hết các nàng, sự xinh đẹp này chỉ do một mình hắn thưởng thức.

Được mấy nàng khen ngợi nhưng ánh mắt của Phượng Hề lại thi thoảng liếc nhìn Tiêu Thu Phong. Trong lòng của nàng, dường như đang hy vọng nghe lời khen từ người đàn ông này.

Tiêu Thu Phong bước ba bước đã đến gần, trong ánh mắt của bốn nàng, đã ôm chặt Phượng Hề vào lòng.

"Làm, làm gì, này, cậu làm gì vậy?" Phượng Hề run lên, trong lòng cả kinh. Nhưng nàng thật không ngờ, lần đầu tiên nam nữ tiếp xúc lại đột nhiên như vậy, không khỏi sợ hãi. Làm cho nàng quên cảm nhận cái ôm này. Trong lòng nàng lúc này chỉ có một cảm giác đó chính là khẩn trương.

Thên thể mềm mại nóng bỏng, mùi thơm dịu dàng, giờ phút này tản mát ra sắc đẹp quyến rũ đã vượt qua cả Lâm Ngọc Hoàn. Tiêu Thu Phong không chịu nổi cười nói: "Mỹ nữ từ nơi nào đến thế này. Lần đầu tiên gặp mặt, ôm một cái coi như quà gặp mặt"

"Hì" một tiếng, bốn nàng cùng che miệng cười trộm.

Phượng Hề dở khóc dở cười, người đàn ông này rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của mình, nhưng lại ra vẻ không biết.

Bộ ngực đầy đặn đè lên ngực, mềm mại co dãn, mặt Phượng Hề đỏ bừng lên, thân thể đã có một loạt khát vọng, đây là lần đầu tiên nàng có cảm xúc dục vọng này.

Tuổi của nàng đúng là đã không còn nhỏ. Phụ nữ ba mươi tuổi như lang như hổ. Nhưng vẻ thanh xuân vẫn không mất đi, nàng từ từ lạnh nhạt với khát vọng của mình. Vốn tưởng rằng cảm giác này sẽ không bao giờ có, nhưng thật không ngờ chỉ ôm một người mà đã xúc động lửa dục trong lòng nàng.

Giờ phút này nàng mới biết có vài thứ cũng không phải bởi vì mình cố gắng quên đi mà biến mất. Nó chỉ là tích lũy lại, càng lúc càng nhiều.

"Chị Phượng, mặt chị đỏ rồi kìa…."

"Đúng rồi, chị Phượng không phải chưa ôm đàn ông bao giờ đó chứ…."

"Tiêu thiếu gia, hôn một cái đi. Dù sao cũng đã ôm rồi, chị Phượng cũng không ngại thêm một chút nữa đâu"

Tiêu Thu Phong hiếm khi động tâm một lần, đã háo sắc thì háo sắc luôn, trước sắc đẹp như thế này, không chiếm tiện nghi đúng là thằng ngu.

Tim Phượng Hề đập loạn lên, cũng không biết vì sao mình lại ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng mê người chúm lên, mong chờ nụ hôn nồng nhiệt.