Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 18: Sao lại đáng ghét như vậy




Hàn phu nhân vốn là đi cạnh Sở thái phi, nhưng khi lão thái thái và Trương thị đến, nàng lại lui ra phía sau, đi song song với Quân Dật Chi, ôn hòa cười hỏi việc học hành của hắn, có sở thích gì không.

Quân Dật Chi nhất nhất đáp lại, bất quá câu trả lời đều đơn giản, rõ ràng né qua những điểm trọng yếu, quyết không nhiều lời một chữ, khuôn mặt sáng sủa giữ vững bộ dạng cười mà không cười, mắt phượng cao quý sáng ngời cứ chốc chốc đảo mắt nhìn hoa cỏ xung quanh, rõ ràng có chút chịu không nổi.

Khi đoàn người đến gần, Du Tiểu Vãn bước lên phía trước, đoan đoan chính chính hành lễ vạn phúc, từ tư thế đến vẻ mặt, đều rất chuẩn mực không thể soi mói, Sư ma ma lẫn trong đám người khẽ vuốt cằm vừa lòng.

Sở thái phi nhiệt tình tiến lên nâng Du Tiểu Vãn dậy, lại cười nói: "Đừng đa lễ. Ta là tận mắt thấy mẫu thân con lớn lên, nghe nói con tới kinh, nên muốn đến thăm, thế nào cũng phải gặp con gái của cố nhân một lần."

Sở thái phi nắm tay Du Tiểu Vãn, vừa đi vào trong, vừa hòa ái nói: "Con cũng đừng quá khổ sở. Tử khứ hà sở đạo, thác thể đồng sơn a*. Cha mẹ con trên trời có linh thiêng, đều hy vọng con có thể sống bình an hạnh phúc."

* Đây là câu cuối trong bài "Vãn ca" (bài ca phúng điếu) của Đào Tiềm (Đào Uyên Minh), nghĩa là: Chết rồi còn nói được gì, táng thân trên cùng một ngọn núi. Ý tứ là người sau khi chết còn nói được gì, thi thể phó thác cho tự nhiên, hóa thành một nắm đất dưới chân núi, vô luận là đại quan quý nhân, hay là dân thường bách tính, không ai tránh khỏi.

Nhắc tới chuyện này, Hàn phu nhân cũng vội nói: "Đúng vậy, ta từng nghe cao tăng trong miếu nói, nếu là thân nhân quá mức lưu luyến vong hồn, sẽ khiến bọn hắn không thể an tâm đầu thai."

Nghe các khách quý an ủi như vậy, Du Tiểu Vãn vội ôn nhu nói lời cảm tạ. Tào phu nhân lập tức tiếp lời nói: "Phải đó, ta cũng thường khuyên đứa nhỏ này đừng quá mức bi thương, hôm nay còn khuyên nàng tới thỉnh an khách quý, đừng bị đè nén."

Lời này chính là thuyết minh với khách quý và lão thái thái, không phải là ta không cho Vãn Nhi gặp khách, mà là chính nàng ta không muốn. Hôm nay Sở thái phi là có ý muốn gặp Du Tiểu Vãn, vừa vào cửa liền hỏi Tào phu nhân, còn ám chỉ Tào phủ giấu người, cư nhiên không nói cho bạn cũ...... Trời ạ, Sở vương là đường huynh ruột của Hoàng Thượng, người nào dám tùy ý nói chuyện giao tình với nhà bọn họ!

Du Tiểu Vãn mặt mày lộ vẻ xin lỗi liếc nhìn Trương thị một cái, lại nhìn về phía Sở thái phi và Hàn phu nhân, nói: "Mợ thật đúng là có khuyên Vãn Nhi, chỉ là Vãn Nhi sợ mặc đồ tang sẽ xúc phạm đến khách quý. Với lại, hôm qua vãn Nhi mới dọn đến Mặc Ngọc Cư, còn có rất nhiều hòm xiểng cần sửa sang lại, cũng không thể nhàn."

Trương thị tươi cười cứng đờ, lời này rất có thâm ý sâu xa, rõ ràng đã nhập phủ hơn nửa tháng, cố tình hôm qua mới chuyển đến chỗ này, nghe thế nào cũng khiến người ta đoán......

Sở thái phi và Hàn phu nhân đều chỉ nói: "Chúng ta không tin mấy thứ kiêng kị đó." Ai cũng không thèm nhìn đến bộ dạng âm thầm rối rắm của Trương thị.

Vào chính sảnh, khách quý lần lượt ngồi xuống, Du Tiểu Vãn tiếp tục đoan chính hành lễ vãn bối.

Lễ xong, Sở thái phi liền kéo nàng đến bên cạnh mình, cảm thán nói: "Con quả thật giống mẫu thân con y như đúc, đều thanh nhã thoát tục." Lại tinh tế hỏi nàng mấy tuổi, đã đọc qua sách gì, rồi tặng nàng một phần lễ gặp mặt, gồm một vòng tay bằng ngọc phỉ thuý ngọc và một cặp ngọc bội như ý bằng cẩm thạch chạm khắc hình hoa phù dung.

Du Tiểu Vãn kính cẩn cảm tạ, không dám nhiều lời một câu, nàng lúc này đang là người mặc quần áo tang, không tiện biểu hiện quá nhiều, tạ thưởng xong liền thối lui đến sau lưng lão thái thái.

Hàn phu nhân không khỏi than thở, "Thật là nhu thuận ngoan ngoãn, tốt hơn tiểu hầu tử ở nhà ta không biết bao nhiêu lần, mỗi khi ta xuất môn làm khách, chưa bao giờ dám mang nàng theo."

Người mà Hàn phu nhân nói là đích nữ Hàn Điềm Nhã, bà đã khiêm tốn như vậy, Tào lão phu nhân cũng phải lên tiếng khen một câu, "Ai cũng nói Hàn tiểu thư là khuynh quốc chi tư, người bên ngoài đều hâm mộ phu nhân a."

Trương thị cũng vội tiếp lời: "Lần tới thỉnh phu nhân mang Hàn tiểu thư lại đây, Nhã Nhi nhà ta và Hàn tiểu thư đều có chữ Nhã trong khuê danh, chính là duyên phận khó có, nếu được thì để hai đứa nhỏ kết giao một phen."

Hàn phu nhân cười cười, bưng chén trà khẽ uống một ngụm, không nói gì đáp lại. Con gái có chữ Nhã trong tên cũng không ít, lão gia nhà bà lại là người đứng đầu bách quan, trong triều không biết bao nhiêu nữ nhi quan viên muốn kết giao với nữ nhi của bà. Nhưng bằng hữu là không thể tùy tiện kết giao! Thế nào cũng phải chờ bà dạy nữ nhi cách nhìn người xong, mới lại mang nữ nhi ra.

Sở thái phi lại chỉ nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn, càng nhìn càng thấy vừa lòng, vội nhân dịp nói chuyện phiếm, chỉ vào cháu trai cưng của mình, giới thiệu: "Đây là Hỗn Thế Ma Vương nhà ta, Dật Chi, còn không mau lại đây ra mắt Vãn Nhi muội muội, mẫu thân con và mẫu thân nàng trước kia là khăn tay giao*, các con có thể xem như huynh muội."

* Khăn tay giao = mối giao tình giữa hai nữ tử cổ đại, họ kết bạn với nhau, dùng khăn tay để đính ước

Quân Dật Chi bĩu môi, lười biếng đứng dậy, khom người thi lễ với Du Tiểu Vãn: "Ra mắt Vãn Nhi muội muội."

Du Tiểu Vãn vội hành lễ đáp lại.

Ánh mắt Tào lão thái thái chợt sáng lên, nghĩ đến năm đó, Thanh Liên là tài nữ nổi tiếng kinh thành, Sở thái phi nhiều lần biểu lộ ý tứ muốn tuyển Thanh Liên làm con dâu. Nhưng khi đó chức quan của Tào lão thái gia không cao, địa vị hai nhà kém quá xa, tiên đế không đồng ý, ban thưởng một mối hôn nhân khác cho Sở Vương gia, thế nên hai nhà mới không thành thông gia. Bây giờ, Sở thái phi vừa nghe nói Vãn Nhi vào kinh, liền vội vội vàng vàng tới Tào phủ gặp Vãn Nhi, lại còn làm ra vẻ nghiêm túc giới thiệu Nhị công tử, chẳng lẽ là......

Tào lão thái thái nghĩ như vậy, liền dụng tâm đánh giá Quân Dật Chi vài lần.

Tuổi chỉ chừng mười bốn, mười lăm, khuôn mặt màu mật ong trơn bóng, lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn, mắt phượng hẹp dài thâm thúy, tựa như một hồ tinh quang. Cặp chân mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, hình môi hoàn mỹ, không điểm nào không đàng hoàng, không điểm nào không cao quý tao nhã. Mới có chừng ấy tuổi, đã có khí độ như thế, ngày sau sẽ rực rỡ đến bực nào? Nguyên bản nghĩ Hàn Nhị công tử đã là Phan An* tái thế, nào biết vị công tử này lại càng tốt xem hơn cả Phan An!

* Phan An là một mỹ nam cổ đại nổi tiếng của Trung Quốc. Có một giai thoại kể rằng, vì nhan sắc quá đỗi rực rỡ của mình, Phan An nhiều khi không dám ra đường vì sẽ có rất nhiều phụ nữ từ già đến trẻ kéo đến xem, còn ném rất nhiều hoa và trái cây vào xe mình. Cái tên của mỹ nam này trở thành một định nghĩa của cái đẹp, hễ có ai khen một người dung mạo như Phan An thì nghĩa là đang khen người đó đẹp.

Cũng khó trách các vị tiểu thư lúc nãy đều bị dung mạo tuyệt mỹ của người này làm kinh sợ, sững sờ đương trường.

Sở thái phi thấy Tào lão thái thái ngầm đánh giá cháu cưng, trong lòng rất đắc ý, trên đời này không có nữ nhân nào không thích tôn tử của bà! Vì thế cười nói: "Cho mấy đứa nhỏ ra vườn chơi đi, không cần làm phiền đến lão xương cốt của chúng ta."

Tào lão thái thái cười cười, hàm xúc không rõ, "Vô cùng tốt."

Các vãn bối nghe lời đi vào hậu hoa viên, Hàn Tam tiểu thư cười nói: "Khuyên tai của Du cô nương thật xinh đẹp, con bọ cánh cam đó thật sự rất sáng."

Hàn Ngũ tiểu thư thì nói, "Bọ cánh cam như vậy, hẳn là nên đặt trên cây trâm."

Nguyên lai là bởi vì cặp khuyên tai này, Hàn gia tiểu thư mới cảm thấy hứng thú với Du Tiểu Vãn. Tào Trung Nhã thầm yên tâm, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, vờ có chút đồng tình nói: "Biểu tỷ đang là người mặc áo tang, trang sức khác không thể mang, đương nhiên chỉ có thể chọn khuyên tai tốt một chút, có lẽ còn có cây trâm cùng bộ, chỉ là lúc này không tiện mang mà thôi. Phải không, biểu tỷ?"

Nói xong, nàng vụng trộm liếc nhìn Hàn Nhị công tử một cái, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh thường trên mặt hắn, đáng tiếc, ba vị mĩ thiếu niên đều nhìn sang nơi khác, căn bản không chú ý bên này.

Bất quá, lời của nàng thành công khơi dậy lòng ghen tị mãnh liệt của các Hàn gia tiểu thư, loại bọ cánh cam tinh xảo này, ít nhất phải mấy trăm lượng bạc một con, nếu là có cả một bộ trang sức thì biết bao nhiêu là bạc a. Tuy Hàn phu nhân không phải đối xử không tốt với các thứ nữ, nhưng thân là thứ nữ, các nàng không khả năng có trang sức tốt. Lúc nàng, các nàng liền nhịn không được toát ra một tia hèn mọn, có người cố ý nhỏ giọng nói, "Nguyên lai là đang mặc áo đại tang nên không tiện mang đầy đủ."

Du Tiểu Vãn trong lòng cười lạnh, trên mặt lại ẩn ẩn bi thương, nói: "Cha mẹ đã buông tay nhân gian, duy chỉ còn lại một mình ta cô linh linh trên đời này, ta nào có tâm tư chọn trang sức. Nhưng mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta, đức ngôn dung công*, ta một khắc cũng không dám tướng quên, nên đành vì khách nhân mà chải đầu chỉnh trang."

* Đức - Ngôn - Dung - Công là quan niệm Tứ Đức của người Trung Quốc, ban đầu chỉ áp dụng cho các nữ nhân trong cung đình, lâu dần được truyền bá ra ngoài, trở thành khuôn mẫu cho các tiểu thư quan gia và tiêu chuẩn chọn vợ của các nam nhân.

Đức là đức hạnh;

Ngôn là ngôn từ, phải biết cách ăn nói sao cho quý phái, sang trọng;

Dung là dung mạo, cái này không có nghĩa là đẹp mà phải biết cách ăn mặc, trang điểm sao cho phù hợp với hoàn cảnh, địa vị của mình, đồng thời thể hiện sự đoan trang, thùy mị, khả ái;

Công là tài nghệ, ví dụ như cầm, kì, thi, họa; Thật ra Công không yêu cầu phải có tài bếp núc, vì những nữ nhân này đều là dòng dõi quý tộc, chuyện bếp núc không cần đến phiên họ nhúng tay vào.

Phụ dung cùng trang dung sạch sẽ, không thể thất lễ trước mặt người khác. Nàng là vì gặp khách nên mới dụng tâm trang điểm, đây là cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Mặt khác, cho dù nàng trang dung không ổn, thì một vị khách có tu dưỡng cũng phải làm như không thấy, nhưng nay các Hàn gia tiểu thư lại đàm luận chuyện này trước mặt nàng, như vậy đã làm mất một chữ Đức.

Hàn Nhị công tử quay mặt qua, nhanh chóng liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái, lại thản nhiên quét mắt liếc nhìn tỷ muội nhà mình một cái, ba vị Hàn tiểu thư sợ hãi, vội vàng cúi đầu ngắm hoa.

Quân Dật Chi nghe cách các cô gái cãi nhau, khinh thường bĩu môi, bộ dạng vẫn biếng nhác, nhàm chán như cũ, hoàn toàn không đoái hoài đến ánh mắt âm thầm của những tỷ muội đẹp như hoa của Hàn gia.

Tào Trung Nhã không thể chế nhạo Du Tiểu Vãn thành công trước mặt người trong lòng, chỉ đành gượng vực dậy tinh thần, dẫn khách đến lương đình ngồi nghỉ.

Du Tiểu Vãn cố ý bước chậm lại vài bước, không đi cùng với các thiên kim trang điểm xinh đẹp. Lúc này, Quân Dật Chi từ sau lưng lại đột nhiên bước lại gần, nhỏ giọng hừ nói: "Du tiểu thư vì khách mới dụng tâm trang điểm, có phải cũng vì khách mới đánh đàn sau bức tường?" Nói xong liền nhảy lên phía trước.

Bước chân của Du Tiểu Vãn khựng lại, người này thế nhân lại nhìn thấu nàng, biết nàng là vì cố ý hấp dẫn sự chú ý của người khác, mới gảy một khúc đàn...... Nhưng mà, chuyện đó thì liên quan gì đến hắn chứ, người này sao lại chán ghét như vậy!