[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 34: Tranh chấp đồ Trang sức




” Vòng tay Hồ Điệp này thật đẹp.” Tô Chỉ Nhược nhìn con bướm bảy màu trên vòng ngọc thì thào nói.

“Ngươi là ai? Lại dám tranh giành vòng tay cùng ta?” Tô Chỉ Nhược nhìn thấy chiếc vòng tay mình thích bị Nguyệt Oản Oản cầm trong tay, không nhịn được giận dữ, khinh miệt nói với Nguyệt Oản Oản.

“Là ta nhìn thấy nó trước.”Nguyệt Oản Oản nhìn chiếc vòng đang cầm trên tay, khóe miệng gợi lên nụ cười, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nàng cùng Tô Chỉ Nhược thế nhưng lại cùng nhìn trúng một chiếc vòng tay.

“Buồn cười.Ngươi nhìn trúng trước thì đã sao? Cũng không đi hỏi xem Tô Chỉ Nhược ta là ai, lại dám cùng ta giành vòng tay?” Tô Chỉ Nhược nghe được lời nói của Nguyệt Oản Oản, trên mặt lộ ra biểu tình cao ngạo mà khinh miệt, hai tay xoa thắt lưng, bộ dáng cao cao tại thượng.

“Hóa ra là thiên kim tiểu thư Tả tướng.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng đem trả vòng tay lại, trên mặt Tô Chỉ Nhược lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, Nguyệt Oản Oản thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục nói, “ánh mắt của ta thật sự là càng ngày càng kém, lại có thể cùng cô gái tầm thường như ngươi nhìn trúng một chiếc vòng tay.”

“Ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta.” Tô Chỉ Nhược nhìn thấyNguyệt Oản Oản chuẩn bị rời đi, ánh mắt phun ra tia lửa phẫn nộ, chặn Nguyệt Oản Oản lại kéo lấy quần áo của nàng.

“Làm sao vậy? thiên kim Tả tướng còn có chuyện gì phân phó sao?” Nguyệt Oản Oản ngoái đầu nhìn về phía Tô Chỉ Nhược, con ngươi đen nhánh chứa đựng ý trêu tức.

“Ngươi đồ nữ nhân ti tiện này, dám nói năng lỗ mãng. Chiếc vòng tay này đắt tiền như vậy, ta là thấy ngươi không mua nổi chiếc vòng tay này mới nói như vậy đi.” Tô Chỉ Nhược không buông tha lôi kéo quần áo của Nguyệt Oản Oản, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn ngập ý xem thường.

“Chẳng qua chỉ là năm trăm lượng bạc, đường đường là thiên kim tả tướng vậy mà thấy đắt tiền sao? Nói vậy mấy năm nay, ta không biết là tiền của tả tướng  đều dùng đi nơi nào hết rồi?” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng bỏ qua tay củaTô Chỉ Nhược, xoay người lại, nhìn thẳng Tô Chỉ Nhược, ánh mắt không có chút sợ hãi nào, ngược lại tràn ngập khiêu khích.

Hôm nay nàng căn bản là không muốn sinh sự, chính là Tô Chỉ Nhược lại cố tình muốn tìm nàng gây chuyện, như vậy không thể trách nàng.

“Ngươi...Ngươi...Ngươi đồ ti tiện này, người đâu, bắt nàng cho ta.” Tô Chỉ Nhược bị Nguyệt Oản Oản nói, vẻ mặt đỏ bừng, tức giận chỉ vào Nguyệt Oản Oản quát, ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc.

“Thì ra tả tướng lại giáo dục con gái như vậy.” Nguyệt Oản Oản dễ dàng đánh ngã những gia đinh đi tới, sau đó nâng mắt tràn đầy châm chọc nhìn về phía Tô Chỉ Nhược.

“Ngươi đồ ti tiện này lại dám nhục mạ cha ta?Ta thấy ngươi không muốn sống nữa, có gan thì ngươi chờ đó cho ta, ta để cha ta đem ngươi bắt lại, ta phải từ từ tra tấn ngươi, tra tấn đến lúc ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi.” Tô Chỉ Nhược nhìn gia đinh của mình đều bị Nguyệt Oản Oản đánh ngã, ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng vẫn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, chỉ vào Nguyệt Oản Oản quát.

“Tô Chỉ Nhược, ngoài từ ti tiện gì đó ra, ngươi không còn từ ngữ nào khác có thể dùng sao?” giọng nói Nguyệt Oản Oản có chút âm trầm, con ngươi đen nhánh lạnh như băng nhìn về phía Tô Chỉ Nhược, “Tra tấn ta? Phải xem ngươi có năng lực này hay không.”

Nguyệt Oản Oản lạnh lùng nhìn Tô Chỉ Nhược. Tô Chỉ Nhược một mực cho rằng nàng ti tiện gì đó, nhưng lại không biết Nguyệt Oản Oản nàng mới chân chính là con gái trưởng phủ Tả tướng, mà Tô Chỉ Nhược, vốn chỉ là thứ nữ mà thôi, nếu không phải Diêu Như Yên bị Duẫn Bích hại chết, đâu đến lượt nàng ta -Tô Chỉ Nhược có được thân phận như thế?

“Hừ, như vậy ngươi theo ta quay về trong phủ tả tướng thử xem, ta sẽ làm cho ngươi có đi mà không có về. Ta còn muốn xem cái khuôn mặt quái dị sau cái khăn che mặtcủa ngươi!” hai tayTô Chỉ Nhược xoa thắt lưng, vẻ mặt khinh miệt nhìn Nguyệt Oản Oản.

“ Hiện tại ta có thể cho ngươi nhìn xem khuôn mặt quái dị này.” Nguyệt Oản Oản hiện lên chút tươi cười, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng tháo xuống khăn che mặt.

Trong nháy mắt, tất cả người trong  tiệm trang sức đều im lặng. Giống như tất cả ánh sáng trong phòng đều tập trung trên người Nguyệt Oản Oản. Toàn thân màu tím thanh nhã xuất trần, đai lưng trắng thuần tôn lên đường cong lả lướt của nàng,vẻ bề ngoài hiện ra càng thêm lung linh hoàn mỹ. Sau khăn che mặt là đường nét tuyệt mỹ, chỉ sợ ngay cả chín nàng tiên cũng đều mặc cảm.

Đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười trêu tức, linh động mà xinh đẹp. Gợi lên vẻ tươi cười lạnh như băng lại tràn ngập trào phúng. Nguyệt Oản Oản cứ cười như vậy, nhìn thấy vẻ mặt Tô Chỉ Nhược sợ ngây người.

“Đẹp quá.Thiên hạ này lại có cô gái xinh đẹp như vậy.”Bốn phía vang lên tiếng tán thưởng liên tiếp, sắc mặt Tô Chỉ Nhược ngày càng tái nhợt.

Từ nhỏ Tô Chỉ Nhược luôn tự phụ cho rằng dung mạo mình là vô song, nhưng hiện giờ lại nhìn thấy một người con gái đẹp hơn gấp trăm lần so với chính mình, bảo nàng ta như thế nào chịu đựng được. Ánh mắt Tô Chỉ Nhược tràn ngập ghen tị cùng oán độc, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, ta tuyệt đối sẽ không để nữ nhân như vậy sống ở trên đời.

“Thật là sát ý nặng nề.” Nguyệt Oản Oản nhìn Tô Chỉ Nhược gợi lên một chút tươi cười, từng bước một đi về phía Tô Chỉ Nhược, hai tay nhẹ nhàng bóp cổ Tô Chỉ Nhược, ánh mắt mang theo sát ý rét lạnh.

Cả người Tô Chỉ Nhược đều bay lên không, sắc mặt đỏ bừng, sự phẫn nộ cùng sát ý trong mắt cũng dần dần biến thành cầu xin cùng sợ hãi. Vẻ mặt Nguyệt Oản Oản lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Chỉ Nhược trở nên đỏ bừng, ngón tay nhỏ dài như ngọc bóp cổ Tô Chỉ Nhược nhẹ nhàng buông lỏng, cả người Tô Chỉ Nhược xụi lơ trên mặt đất, không ngừng thở dốc.

“Năm đó, mẫu thân cao quý của ngươi bóp chết  ta rõ ràng chính là như vậy. Hiện giờ, ta cũng cho ngươi lĩnh hội một lần.”Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng tiến đến bên tai Tô Chỉ Nhược nói ra một câu.

Tô Chỉ Nhược nâng mắt vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi, giờ phút này khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Oản Oản giống như hóa thành địa ngục Tu La.

“Lão bản, chiếc vòng tay này ta tặng cho thiên kim tả tướng, coi như bồi tội.”Nguyệt Oản Oản ném năm trăm lượng bạc cho lão bản, sau đó đem vòng ngọc lưu quang để vào trên tay Tô Chỉ Nhược, nhẹ nhàng nói, “Tô Chỉ Nhược, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thừa dịp thời điểm này còn có thể hưởng thụ, hãy hưởng thụ thật tốt đi.”

Bên trong quang mang đột nhiên tối sầm lại. Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia đã phiêu nhiên đi xa, chỉ còn lại vẻ mặt thất kinh của Tô Chỉ Nhược, gắt gao nhìn chằm chằm vòng ngọc trên tay

Ở góc tường, một vị nam tử hoa phục hắc y chậm rãi đi ra. Ánh sáng hoa lệ trên y phục cống phẩm bằng gấm mềm vừa đúng thể hiện hắn cao quý cùng khí phách, khóe miệng mang theo nụ cười tà khí, kinh tâm động phách, mị hoặc như vậy.

Bên cạnh hắn còn đứng một người toàn thân hắc y, giống như là ám vệ, ám vệ kia nhìn thấy một màn trong  tiệm trang sức, hỏi, “Chủ tử, nữ tử che mặtkia chính là Huyết Nguyệt Oản Oản sao?”

“Không sai.” Duẫn Hữu Cẩn khóe miệng tươi cười trở nên có chút lạnh như băng, bắn thẳng đến hướng đến Tô Chỉ Nhược vừa mới được hạ nhân luống cuống tay chân nâng dậy.

“Chủ tử muốn làm như thế nào?”Đi theo bên người Duẫn Hữu Cẩn nhiều năm, Tuyết Phong đối Duẫn Hữu Cẩn cũng có nhiều hiểu biết, vừa rồi trong ánh mắt Duẫn Hữu Cẩn nhìn về phía Tô Chỉ Nhược rõ ràng là động sát khí.

“Nếu nàng dám cùng Oản Oản giành vòng tay, như vậy làm nàng không mang được vòng tay đi.Đem hai tay của nàng phế đi.”Ánh mắt Duẫn Hữu Cẩn là hàn ý sâu sắc, khóe miệng ý cười càng nhiều.