[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 2: Vui đùa ầm ĩ




“Thân thể của ta càng ngày càng suy nhược. Ảnh Nguyệt lâu có lẽ đã đến lúc giao cho ba người các ngươi quản lý.” Nguyệt Nhiễm Sương gương mặt tại nhợt như ẩn như hiện trong bóng tối, nhìn qua có chút dọa người, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Các ngươi mỗi người hãy tự quyết định mình quản lý các nào đi.”

“Ta chọn Ngân Nguyệt các.” Nguyệt Vũ Hiên điềm nhiên nói. Ngân Nguyệt các này là nơi phụ trách việc kinh doanh thương thảo, Nguyệt Vũ Hiên trí tuệ giảo hoạt, quả thực rất thích hợp chưởng quản các này.  

“Ta muốn Huyết Nguyệt các.” Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, có chút mị hoặc vang lên. Trong ánh mắt Nguyệt Oản Oản mang theo vài phần lãnh khốc xinh đẹp. Vẻ đẹp nguy hiểm, giống như loài hoa ăn thịt mĩ miều khoe hương sắc dẫn dụ con mồi, dù biết là nguy hiểm, nhưng không gì có thể chống cự lại sức hấp dẫn chết người ấy. Huyết Nguyệt các, tên như ý nghĩa, đây chính là một tổ chức sát thủ.

“Vậy thì Ám Nguyệt các là của ta. Hiên Hiên cùng Oản Oản đều chọn những gì tốt nhất rồi.” Nguyệt Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng bất mãn. Nàng mặc một bộ xiêm y màu tím vàng, trông tươi tắn, đẹp đẽ như chính dung mạo hoàn mỹ của nàng vậy, dù nàng chỉ mới mười ba tuổi.

Trong bóng tối, thân ảnh không có bất kì cử động nào, “Ân. Thiếu chủ, ta đã chọn được. Nếu là có một ngày ta mất, các ngươi cần phải nhất nhất nghe theo lời Thiếu chủ hết thảy phân phó, không được làm trái, hiểu chưa?” Nguyệt Nhiễm Sương ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, ý tứ hàm xúc mà nói.

Nhìn ba đứa nhỏ đứng trước mặt, dù chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng bất luận mưu lược, võ công,… người bình thường khó ai sánh kịp, xem như bản thân mình cũng đã có thể yên tâm đi.

“Vâng, nghĩa phụ.” Ba người cung kính cúi đầu đáp. Ba người bọn họ ngày nay ở trong chốn giang hồ cũng đều là người có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng chỉ có khi đứng trước mặt Nguyệt Nhiễm Sương, cả ba vẫn như trước, cung cung kính kính, nhất nhất nghe theo.

“Vậy được rồi. Các ngươi đi xuống đi.” Nguyệt Nhiễm Sương làm bộ thật sự mỏi mệt, phất phất tay áo, ý bảo bọn họ có thể đi.  

“Vâng, nghĩa phụ.” Sự sợ hãi đối với Nguyệt Nhiễm Sương đã ăn sâu vào lòng họ từ rất sớm, trở thành bóng ma ám ảnh dần dần trưởng thành theo năm tháng cùng bọn họ. Nguyệt Nhiễm Sương trong lòng ba người giống như một loại tín ngưỡng, lời của ngài chính là thiên lệnh không thể làm trái.

“Oản Oản, ngươi nói xem thiếu chủ sẽ là người như thế nào?” Ly khai khỏi Ảnh Nguyệt điện, Nguyệt Hiểu Hiểu liền bám lấy cánh tay Oản Oản, thân thiết hỏi.  

Nguyệt Oản Oản con mắt mang theo vài phần giảo hoạt, khóe miệng tự tin, tràn ngập hứng thú mà cười: “Đến lúc đó, chúng ta đều sẽ biết, không cần phải gấp gáp.”

“Nói cũng như không. Hiên Hiên, ngươi thử nói xem, vị thiếu chủ này sẽ là nhân vật như thế nào?” Nguyệt Hiểu Hiểu bước nhanh theo, túm chặt lấy bả vai Nguyệt Vũ Hiên, chỉ cảm thấy bàn tay mình giữ bả vai hắn phát đau, không khỏi tức giận nói: “Nha, Tại sao ngươi lại trở nên gầy như vậy? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, cái đồ say sưa ái dục phát cuồng!”

Vốn Vũ Hiên định nói cái gì đó, nghe xong nửa câu sau của Hiểu Hiểu, tự nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, ác thanh ác khí quát: “Ngươi là nữ tử, làm sao hiểu được chuyện của nam nhân? Nam nhân mà nói câu này sẽ bị cho là điên rồi đi. Bổn thiếu gia ta phong lưu nhưng không hạ lưu.”

Hiểu Hiểu tính tình lại như củi khô gặp lửa, không cam lòng yếu thế mà nói: “Chậc chậc, ta biết, ngươi không hạ lưu….” Nàng cố ý dừng lại một chút, “Bởi vì ngươi quá hạ lưu thôi.”

Thấy Vũ Hiên thần sắc biến hóa liên tục, Hiểu Hiểu thừa thắng mà tiếp: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi mỗi lần thấy mỹ nữ, lập tức chuốc rượu cho người ta mê đi, sau đó lại hùng hùng hổ hổ giống như tám đời chưa nhìn thấy nữ nhân vậy a.”

“Nguyệt Hiểu Hiểu, ngươi muốn đánh nhau phải không?”

“Hừ, đánh thì đánh, ta chỉ sợ ngươi không dám thôi?”

Oản Oản ở bên cạnh cười ra tiếng. Cô nàng Hiểu Hiểu này, quả thật có thể đổi thay đen trắng, đem trắng nói thành đen, thật sự là không có biện pháp a! Xem này hai người này có vẻ thật sự muốn đánh nhau một hồi. Oản Oản vội vàng ngăn lại: “Bình tĩnh bình tĩnh, các ngươi đều lớn cả rồi, không thể nhường nhịn nhau một chút sao?”

“Tuyệt đối không có khả năng!” Tốt lắm, rốt cuộc lần này hai người đã cùng chung nhận thức, đồng thanh mà nói. Oản Oản tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Bất quá, nói về chuyện chính đi, bất kể hắn là nhân vật như thế nào, tóm lại là không thể phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song hơn bổn thiếu gia được.” Nguyệt Vũ Hiên kiềm lại cơn giận trong lòng, sau khi thanh tỉnh liền hướng Nguyệt Hiểu Hiểu đánh giá một phen, bộ dáng châm chọc, hỏi: “Ta tự hỏi Hiểu Hiểu mỹ nhân này, ngươi quan tâm đến vị thiếu chủ tương lai kia như vậy, chẳng lẽ lại muốn làm thiếu chủ phu nhân chăng?”

“Ngươi nói bậy. Ta chỉ là tò mò người thừa kế mà nghĩa phụ đích thân lựa chọn như vậy sẽ là người kinh tài tuyệt thế, cường đại đến mức nào mà thôi.” Nguyệt Hiểu Hiểu xem thường liếc mắt nhìn Nguyệt Vũ Hiên một cái, sau đó còn làm thêm mặt quỷ.

Oản Oản nâng tay che miệng cười. Hai người này, vừa muốn đánh nhau sống chết, giờ lại sang đấu võ mồm, chẳng ai chịu ai.

“Tưởng rằng nếu Hiểu Hiểu mỹ nhân thật sự lo lắng lựa chọn vị hôn phu, không bằng đi lo lo lắng lắng cho bổn thiếu gia. Bổn thiếu gia có thể niệm tình ngươi với ta cùng nhau lớn lên mà cho ngươi làm nhị phu nhân vậy.” Nguyệt Vũ Hiên đôi mắt phượng đào hoa, kín đáo liếc mắt đưa tình với Nguyệt Hiểu Hiểu.

Nguyệt Hiểu Hiểu xoa xoa hai cánh tay, nói với Oản Oản: “Oản Oản, ta nổi hết da gà rồi, tóc gáy cũng dựng hết cả lên, khả năng “nổ” của Vũ Hiên thật là đáng sợ a.” Hiểu Hiểu lại còn làm bộ rùng mình thêm mấy cái.

Bị Oản Oản nhìn khinh bỉ một lúc, Hiểu Hiểu ngẩng đầu, giả dối  hỏi: “Nhị phu nhân? Ta cũng không mấy bất ngờ. Hiên Hiên, vị đại phu nhân kia của ngươi là Hồng Hồng hay là Thanh Thanh a?” Ngữ khí trêu tức mười phần.

Nguyệt Vũ Hiên không buồn để ý, ôm lấy khóe miệng, một nụ cười tà mị nở rộ trên môi đầy mị lực hấp dẫn người: “Ngươi không nguyện ý mà bất mãn thì ta cũng không có biện pháp a. Ta đây đã nhất quyết muốn lấy Oản Oản mỹ nhân làm vợ chính rồi. Hiểu Hiểu mỹ nhân không muốn làm nhị phu nhân thì vẫn còn rất nhiều người nguyện ý, giống như Hồng Hồng, Thanh Thanh mà ngươi vừa nói a, còn có… Ai, dù sao cũng còn rất nhiều, ta đếm không hết đây.”

“Nga? Thật không đó? Nhưng hình như ta không có hứng thú với ngươi đâu.” Nguyệt Oản Oản bày ra bộ mặt dày, tư thái thản nhiên

nói, đôi mắt đen láy giảo hoạt mà động lòng người.

“Bộ dạng ta vô song như vậy, Oản Oản mỹ nhân một chút cũng không động tâm?” Nguyệt Vũ Hiên bộ dáng ủy khuất.

Không đợi Oản Oản mở miệng, Nguyệt Hiểu Hiểu không cho Vũ Hiên chút mặt mũi nào, châm chọc nói: “ Bộ dáng vô song? Ngươi thật đúng là nói mà không biết xấu hổ! Ngươi chưa từng nghe qua công tử Ngọc Thần?” Công tử Ngọc Thần là con nuôi của Hữu tướng kinh thành, ôn nhã lạnh nhạt, thiên hạ vô song. Dung mạo thanh nhã tuyệt trần, tài năng trác tuyệt, khuynh đảo thế nhân. Còn có tin đồn nói công tử Ngọc Thần là thiên nhân chuyển thế, sau này sẽ là trụ cột của nước nhà.

“Chính là người được xưng là thiên nhân chuyển thế công tử Ngọc Thần?” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt hiện lên một tia ý vị khó hiểu, có vẻ như đối vị công tử Ngọc Thần này thực cảm thấy hứng thú.

“Oản Oản mỹ nhân cũng thấy hứng thú với hắn? Ta đây thế nào cũng phải gặp mặt vị công tử Ngọc Thần này một lần.” Nguyệt Vũ Hiên thấy Nguyệt Oản Oản cũng biết đến công tử Ngọc Thần, mở miệng nói. Trong giọng nói có bảy phân đùa cợt, hai phần ghen tỵ, một phần cô đơn.

“Ta sẽ không ở đây cùng các ngươi náo loạn. Ta còn phải đến Ám Nguyệt các xem xem có tin tình báo mới nào hay ho không.” Nguyệt Hiểu Hiểu xưa nay vốn thích nghịch ngợm. Lần này cho nàng tiếp quản Ám Nguyệt các, chỉ sợ nhược điểm, tử huyệt chí mạng của toàn bộ gia thế quyền quý, nhân sĩ giang hồ sẽ nhanh chóng bị phơi bày.

Nguyệt Hiểu Hiểu đi rồi, Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Vũ Hiên cùng đi tới lương đình. Nguyệt Oản Oản điềm nhiên bước vào trong lương đình. Nguyệt Vũ Hiên thất thần nhìn theo nữ tử duyên dáng yêu kiều trước mặt, vòng eo mảnh như liễu đầy dụ hoặc, bất giác cảm thấy mặt mũi nóng bừng.

Hai người ở lương đình lặng yên ngồi xuống. Nguyệt Oản Oản lấy tay chống cằm, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Nguyệt Vũ Hiên cũng dám không quấy nhiễu. Đây là thói quen từ thuở bé của Nguyệt Oản Oản.