Con người luôn cảm thấy không đủ, khi ngươi liên tiếp gặp chuyện phiền toái, ngươi nghĩ muốn bứt ra hưởng thụ những ngày bình thản như nước, mặt trời lặn thì nghỉ mặt trời mọc thì làm.
Nhưng khi ngươi thật sự ở trong những ngày này ngoại trừ ăn, chính là ra đồng, nếu không chính là đi lên núi dạo vài vòng, ở trong thôn nghe một chút chuyện bát quái, ngươi lại hy vọng bên cạnh ngươi sẽ xảy ra chuyện nhiệt huyết sôi trào, chuyện kích thích.
Tâm tình An Á Phi hiện giờ chính là như vậy.
Mọi người vội vàng thu hoạch vụ thu, Lục Hàn Tình đau lòng hắn, không cho hắn ra ruộng hỗ trợ. Lại thêm thuê những người làm công nhật, cũng không cần hắn ra ruộng hỗ trợ.
Tới giữa trưa thì làm cơm trưa cho những người làm công nhật, công việc thì nhiều, đương nhiên cũng sẽ có người chuyên môn phụ trách, không cần hắn làm.
Bởi vậy, khi tất cả mọi người vội vàng thu lúa, phơi nắng lúa, chỉ có mình hắn, không có việc gì.
Bạn tốt lại bị hoàng thúc phụ của Lục Hàn Tình triệu hồi về Lạc thành, Tiểu Khả Khả bởi vì đầu óc thông minh, nên bị a cha hắn lệnh cưỡng chế ở nhà đọc sách.
Mấy ngày gần đây Lục Hàn Tình vội vàng chút chuyện, giống như có quan hệ xây dựng lại sau khi nạn lụt, đã vài ngày sáng sớm đi tối mịt mới về.
Nằm ở dưới tàng cây trong hậu viện, An Á Phi khép hờ con ngươi, làm cho ánh mặt trời loang lổ kia chiếu lên mặt mình. Năm ngón tay phải không có quy luật gõ nhẹ lên bàn gỗ bên cạnh.
Ở tiền viện thỉnh thoảng truyền đến thanh âm người hầu đuổi chim cùng gà tới mổ thóc phơi trên mặt đất, hoặc là tiếng chó sủa trong thôn.
“Làm sao, Phi nhi nhàm chán?” Không biết Lục Hàn Tình trở về từ khi nào, tiến vào trong viện tuy rằng nhìn vẻ mặt người nào đó nhàn nhã, lại rõ ràng có chút nhàm chán, không khỏi cười rồi đi qua, giơ tay phủ đi một mảnh lá cây ở trên đầu hắn.
An Á Phi mở to mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, “Ngươi hôm nay sao lại trở lại sớm như vậy?”
Lục Hàn Tình bưng chén trà bên cạnh uống một ngụm, “Mọi chuyện đã xử lý xong, rảnh rỗi một chút, Phi nhi có nơi muốn đi, ta mang ngươi đi một chút.”
An Á Phi ngồi dậy, vẻ mặt vui mừng, “thật sự?” hắn gần đây bị nhàn đến phát sợ.
Hắn vốn không phải là trạch nam, tuy rằng thích những ngày nhàn nhã. Hãy nhìn những ngày của hắn hiện giờ, nhàn nhã là nhàn nhã, nhưng là, rõ ràng là nhàn quá mức.
Lục Hàn Tình không cho hắn làm những việc nặng nhọc, a cha không cho hắn làm, trong nhà bếp cũng đã có người thu xếp, quần áo cũng đã có người giặt, mà hắn, hoàn toàn qua những ngày giống như heo.
Nếu là mấy ngày như vậy thì không nói, nhưng cố tình đã muốn giằng co hơn một tháng.
Trước kia hắn còn có thể không có việc gì làm thì đi nấu cơm, giặt quần áo, quét rác. Hoặc là mang theo Tiểu Khả Khả đi lên núi dạo vài vòng.
Hiện tại thì sao, ngoại trừ chính mình đi lên núi dạo, chính là hiện tại ở trong nhà hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cứ tuần hoàn như vậy.
Lục Hàn Tình vuốt đầu hắn gật đầu, “Đương nhiên là thật, Phi nhi nếu muốn đi một chút, chúng ta chuẩn bị đi, ngày mai là có thể khởi hành. Mọi chuyện trong nhà đều có người giúp đỡ, cũng không cần chúng ta nhúng tay vào.”
An Á Phi nghe xong vui vẻ, cười nói: “Nói như vậy, không bằng chúng ta đi Đại Yến quốc đi?” Từ sau khi trong nhà có điều kiện, hắn lại rảnh rỗi, đi Đại Yến quốc nhìn xem, hoặc là đi Diêu quốc dạo.
Lục Hàn Tình đương nhiên là cười gật đầu, “Được, ta lập tức cho người đi chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta ngày mai khởi hành.”
Có thể đi ra ngoài một chút đương nhiên là vui vẻ, An Á Phi nhìn Lục Hàn Tình, lắc đầu nói: “Ngày mai chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt đi.”
Tuy rằng không biết mấy ngày nay Lục Hàn Tình có bận nhiều việc không, chuyện xây dựng lại có phải có một mình hắn không, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn có mệt mỏi, An Á Phi có chút đau lòng.
Dù sao đã quyết định sẽ đi ra ngoài, sớm đi ra hay muộn đi ra cũng không gấp.
Lục Hàn Tình ôm lấy hắn khóe miệng cười ôn nhu, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, “Phi nhi nếu không vội, vậy thì ngày một khởi hành.” Biết hắn là muốn chính mình nghỉ ngơi một ngày, động tác vuốt ve của Lục Hàn Tình càng thêm ôn nhu, ngay cả trong lòng cũng ấm áp.
Thời điểm buổi tối ăn cơm, An Á Phi cùng a cha hắn nói chuyện này.
Lí Á La nghe xong gật đầu đồng ý: “Như vậy cũng tốt, chuyện trong nhà đều có người giúp đỡ, cũng không cần các ngươi bận tâm, đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
An Mộc Hữu ở một bên cũng ứng thanh, “Tiểu Phi đi ra ngoài cũng mang theo Khả Khả đi.”
Lí Á La trừng mắt hắn một cái, “Mang theo Khả Khả làm cái gì? Khả Khả ở lại trong nhà đi theo phu tử Hàn Tình mới tới học tập cho tốt.”
Tiểu Phi nếu gả cho Hàn Tình, nên chuẩn bị chuyện mang thai, hiện giờ hai người đi ra ngoài, vừa lúc, không chừng khi trở về, đã muốn mang tin tốt rồi.
Tuy rằng Lục gia đối với Tiểu Phi rất tốt, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ tốt cả đời? Sớm sinh đứa nhỏ một chút mới tốt.
An Á Phi thật ra muốn đem tiểu Khả Khả theo, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đọc nhiều mà không biết vận dụng cũng như không thôi. Nhưng không biết hành trình lần này kéo dài bao lâu, cho nên cũng không đồng ý.
An Mộc Hữu nhíu mày, “Tiểu Khả Khả cũng chưa bao giờ đi xa.” Địa phương xa nhất cũng chỉ là trấn Bắc Khẩu mà thôi.
Lí Á La tức giận nói: “Tiểu Khả Khả mới bao nhiêu, về sau có thời gian thì lại đi ra ngoài một chút.”
Lục Hàn Tình sao lại không biết tâm sự của nhạc phụ, đương nhiên là vui mừng không lên tiếng. Từ sau khi cùng Phi nhi thành thân, hai người cũng không có cơ hội hưởng thụ qua thế giới hai người.
Lần này bên người không có chuyện khác, không phải là thời điểm hưởng thụ thế giới hai người hay sao, thuận tiện còn có thể thử nghiệm một chút tuần trăng mật mà a cha nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, trước viện liền truyền tới thanh âm của người hầu làm công nhật, An Á Phi nằm ở trong lòng ngực Lục Hàn Tình, tỉnh rồi nhưng không muốn mở mắt.
Lục Hàn Tình cười nhẹ nói: “Phi nhi tỉnh?”
An Á Phi không tình nguyện nói thầm, “Còn chưa có tỉnh.” Nói xong lại hướng trong ngực Lục Hàn Tình chui vào.
Lục Hàn Tình cúi đầu ở trên trán hắn hôn một cái, nhìn sắc trời bên ngoài, nhướng mày cố ý đề thấp thanh âm nói: “Phi nhi nếu còn muốn ngủ, vậy ngủ thêm chốc lát nữa đi.”
Vốn là câu nói rất bình thường, bị hắn hạ giọng như vậy, ngược lại lại thêm mấy phần mờ ám.
Hơi thở ấm áp phun vào bên lỗ tai chính mình, An Á Phi có chút nghiêng đầu, nhắm hai mắt định tiếp tục ngủ. Thẳng cho tới khi cảm thấy có vật cứng rất quen thuộc nào đó chọc vào bụng mình, mới đột nhiên ngồi dậy, “Ta tỉnh ngủ.”
Đêm qua mới vừa lăn qua lộn lại với hắn, sáng sớm lại có tình thần như vậy.
An Á Phi trợn mắt nhìn người vô tội nào đó, nhanh chóng xuống giường lấy quần áo ở giá bên cạnh mặc vào. “Ngươi chính là cố ý.”
Lục Hàn Tình nằm nghiêng ở trên giường, chăn từ trên người hắn tuột xuống, lộ ra một tảng lớn ngực màu mật. Hai viên đậu đỏ như ẩn như hiện, gương mặt tuấn mĩ tươi cươi ôn nhu lại mang chút trêu ghẹo, môi mỏng cong lên một độ cong, thành công làm cho ai đó vốn đang tức giận, nuốt nước miếng.
“Ha ha.” Lục Hàn Tình thấp giọng cười ra tiếng.
An Á Phi hoàn hồn, hận không thể đi đâm đầu vào tường, lại không phải chưa từng thấy qua thân thể của người này, hắn thể nhưng lại bị tên gia hỏa này dùng sắc dụ, “ngươi là cố ý.”
Lục Hàn Tình cười càng ôn nhu, “Lời này của Phi nhi là ý gì?”
An Á Phi xoay người mở cửa đi ra ngoài, ác thú của nam nhân này càng ngày làm cho người ta không thể nói lời nào. Cũng không biết ở nơi nào học được chiêu này.
Hai người một trước một sau đi vào tiểu viện, trên mặt đất phơi đầy thóc, mấy người hầu nhìn thấy bọn họ đi tới, sôi nổi chào hỏi.
An Á Phi cùng Lục Hàn Tình cười gật đầu, đi tiểu thính ăn điểm tâm, liền tính toán vào trong núi dạo vài vòng.
Thời tiết này, rau quả dại trong núi quả đúng là phong phú.
Lưng đeo giỏ trúc, cầm một cái cuốc cố ý nhờ thợ rèn làm cho, An Á Phi cùng Lục Hàn Tình đi núi Khỉ. Lúc gần đi, còn nói với người hầu trong phòng, tránh cho chốc lát có việc lại không tìm thấy bọn họ.
Hiện nay trong thôn là thời điểm đang vội vàng, đến ngay cả tiểu hài tử trong nhà, cũng đều gấp gáp giúp người nhà làm việc, bởi vậy một đường đi tới núi Khỉ, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một tiểu tử trên mặt đều là đất đang tự cổ vũ chính mình cố lên.
Cho dù An gia đã biến thành phú hộ ở trong thôn, cũng không có khinh thường người dân ở trong thôn, bởi vậy khi mọi người nhìn thấy An Á Phi cùng Lục Hàn Tình, cũng đều nhiệt tình chào hỏi, ngoại trừ hâm mộ, cũng chưa thấy có ai có tâm tư gì khác.
Hai người ở núi Khỉ hái không ít quả dại cùng rau dại, đang định trở về nhà, liền nghe thấy có thanh âm liên tiếp gọi bọn họ. Lục Hàn Tình nghe một chút, nhíu mày nói : « Hình như là tiểu Tùng trong nhà. »
An Á Phi cũng thấy thanh âm này quen thuộc, “Nghe cũng thấy giống, chúng ta đi nhìn xem sao. »
Hai người mới ra khỏi rừng cây ở núi Khỉ, liền nhìn thây Tiểu Tùng đầu đầy mồ hôi đang sốt ruột chạy tới.
« Làm sao vậy tiểu Tùng. » An Á Phi liên tiếng hỏi.
Tiểu Tùng vừa thấy bọn họ đến, lập tức sốt ruột nói: “Công tử cùng thiếu gia mau trở về đi, trong nhà có hai người đến đây, nói là, nói là đệ đệ của An lão gia.”
“Đệ đệ?” An Á Phi kinh sợ, quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình.
Lục Hàn Tình nói; “Đi về nhìn xem sao.” Về vị tiểu thúc An gia bị đuổi đi nhiều năm không trở về, Lục Hàn Tình tất nhiên là đã nghe An Á Phi nói qua.
Hiện tại vừa nghe đến người này trở về, còn có chút tò mò.
Rốt cuộc là tiểu công tử gì, thế nhưng có quyết đoán phản nghịch như vậy. nếu ở trong miệng a cha hắn, chỉ rõ ràng là một người bị ép duyên nên tâm sinh bất mãn, thề phải phản kháng thành công, chính là đại giới trả lớn chút.
Khi hai người về đến nhà, mấy người hầu trong viện khe khẽ nói nhỏ, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức ngừng nói chuyện. Hai người cũng không rảnh để ý tới.
Lục Hàn Tình đem giỏ trúc cùng cái cuốc ném cho Tiểu Tùng, liền mang theo An Á Phi đi vào trong viện.
Phủ Lục An xây rất lớn, tiền viện có một tiền thính, bình thường dùng để chiêu đãi khách đến nhà, hậu viện có hai phòng, bình thường đều là để cho người trong nhà dùng để bàn bạc chút chuyện, tiền thính không người, khẳng định là đi phòng hậu viện.
Lúc An Á Phi cùng Lục Hàn Tình tới, trong phòng truyền ra tiếng khóc cúi đầu.
An Á Phi nghe ra trong đó có một cái là của a cha chính mình, còn một cái thì thực xa lạ, hắn nghĩ là thanh âm của tiểu thúc mà hắn chưa hề gặp mặt.
Hai người vừa mới tiến vào trong phòng, Lí Á La ngồi đối diện cửa liền nhìn thấy bọn họ, vội lau nước mắt trên mặt, cười hướng An Á Phi ngoắc nói: “Phi nhi, mau tới gặp tiểu Thúc của ngươi.”
Thanh niên đưa lưng về phía cửa quay đầu, trên mặt mang theo nước mắt, diện mạo hoàn toàn trái ngược với phụ thân, thoạt nhìn mềm yếu làm cho người ta thương tiếc.
Giờ phút này trên mặt tràn đầy thiện cảm, mỉm cười mang theo ôn hòa nhìn về phía hắn, nếu trong ánh mắt không mang theo yên tĩnh cùng đau thương, quả nhiên làm cho người ta vui mừng.
An Á Phi bước lên vài bước, trên mặt lộ ra một mạt vui vẻ thích hợp, trong thanh âm cũng mang theo nồng đậm vui thích, “Tiểu thúc.”
An Mộc Văn nhìn thấy hắn, giơ tay giữ chặt hắn nói: “Mau để cho tiểu thúc nhìn xem, tiểu Phi nhà chúng ta cũng đã lớn trở thành tiểu công tử xinh đẹp như vậy.”
Tuy rằng biết diện mạo của chính mình không tồi, nhưng bị người khác nói là xinh đẹp, vẫn làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng cùng hơi hơi không hài lòng, nếu xinh đẹp đổi thành anh tuấn cùng suất khí, nếu không thì tuấn tú cũng chẳng sai, tốt xấu gì cũng là hình dung nam nhân.
Xinh đẹp, chỉ có nữ nhân mới thích nghe hai chữ này.