Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 73: Lập gia đình




An Á Phi vô tội nhìn a cha hắn, thực không phải lỗi của hắn.

Hắn mấy ngày nay kỳ thật rất nghiêm túc thêu hoa nguyệt nhan, những đường may kia hắn cũng dựa theo a cha dạy, hắn cũng không viết vì sao, địa phương vốn nên là đóa hoa, lại biến thành một đoàn nhìn không ra cái gì.

Lí Á La thấy vẻ mặt hắn, bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng mấy khối vải thêu ở Lạc thành cầm về cũng không tệ lắm, nhe thế nào kêu thêu hoa lại rối loạn như vậy.

Lạc Tịch có chút buồn cười bước vào, nhìn thấy vẻ mặt bạn tốt, lại nhìn miếng vải màu hồng kia, trong lòng buồn cười.

Hắn thật sự không nghĩ tới, đôi tay tuyệt với của bạn tốt kia, thế nhưng cầm kim lại không có cách nào, kêu hắn may vá hoặc thêu cây cỏ còn được, một khi kêu hắn nghiêm túc thêu hoa, vậy quả thực vô cùng thể thảm.

“Khụ.” Thành công khiến cho hai người chú ý, Lạc Tịch nhịn cười hướng Lí Á La nói: “A La, ta thấy ngày tiểu Phi lập gia đình ngày càng gần, trong lòng khẩn trương, cho nên thêu thế nào cũng không thêu ra hình ra dạng. Hàn Tình ngày mai từ Lạc thành trở lại, cho hắn hai ngày ở bên tiểu Phi thả lỏng một chút, nơi nơi nhìn xem, dù sao cách hôn kì vẫn còn hai tháng, vẫn kịp.”

Lí Á La nhíu mày nhìn miếng vài hồng thêu loạn thất bát tao trong tay, lại nhìn vẻ mặt đứa con, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, “Được, có thể là ta quản chặt quá. Tiểu Phi, hai ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Có lẽ Lạc Tịch nói đúng, hắn nên để cho tiểu Phi thoải mái một chút.

Haiz.

“A cha.” An Á Phi mịt mờ hướng bạn tốt nhếch mày, sau đó cọ đến trước mặt Lí Á La, lấy lòng cười cười.

“Ngươi, nghỉ ngơi hai ngày đi, thả lỏng cho tốt một chút, thêu những thứ này ngươi vẫn phải tự mình hoàn thành, a cha có thể giúp ngươi thêu, thì đã giúp rồi.” Lí Á Lá lấy đầu ngón tay chỉ chỉ cái trán hắn.

An Á Phi đành phải gật đầu.

Lục Hàn Tình từ Lạc thành trở về đúng là lúc mặt trời lặn, lúc đó An Á Phi đang cùng bạn tốt Lạc Tịch ngồi xổm ở một mảnh đất nhỏ ở hậu viện, một miếng đất mười hai thước vuông, hai người từ buổi sáng vẫn đùa nghịch tới bây giờ.

“Ta nói hố này có phải quá sâu không, ngươi không thấy mầm cà đều bị dấu trong đất sao?” Lạc Tịch cầm xẻng nhỏ ở một bên, rất bất mãn chỉ vào cái hố trước mặt mình.

An Á Phi nhếch mày, “Làm sao mà sâu, bên trên không phải lộ ra một ít mầm sao?”

Còn hơn phân nửa lộ ra bên ngoài đi, “ngươi rốt cuộc có biết trồng rau hay không?”

An Á Phi hoài nghi nhìn về phía bạn tốt của chính mình.

Nói chính mình sẽ trồng rau, như thế nào mà ngay cả chôn mầm cũng không biết?

Lạc Tịch ưỡn ngực, “Nhìn cái gì, ta đương nhiên là trồng qua rau, mảnh đất nhỏ phía sau núi nhà của ta chính là ta trồng.”

Chỉ tưới nước, cũng coi như là mình trồng…. đi.

An Á Phi liếc nhìn qua, rất là hoài nghi. Nếu thật sự trồng qua rau, có thể ngay cả hố đào sâu như thế nào cũng không biết ?

Lục Hàn Tình khi đi vào hậu viện, thì nghe được phu lang tương lai của chính mình cùng a cha chính mình nói vài câu như vậy.

Nhìn đất ở trước mặt hai người, không khỏi cong môi.

Phụ thân thương yêu a cha như vậy, làm sao có thể cho a cha đi trồng trọt, miếng đất ở phía sau núi kia, đều là do hạ nhân làm, làm xong, a cha không có việc gì sẽ đến nơi đó tưới nước. Đến ngay cả bắt sâu, cũng có người chuyên môn làm.

Nghĩ a cha chắc chắn là không cùng Phi nhi nói những cái này.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên ý cười, chậm rì rì đến gần hai người.

« Hàn Tình ? »

« Nhi tử. »

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Lạc Tịch cùng An Á Phi  quay đầu, trăm miệng một lời gọi.

Lục Hàn Tình đi tới, cười nói : « A cha, Phi nhi. »

An Á Phi vui vẻ đứng lên, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, hoàn hảo, không có chuyện gì.

Lạc Tịch thì đi vài bước đến bên người đứa con mình, nháy mắt với hắn một chút, « Nhi tử, ngươi nói cho tiểu Phi, a cha ngươi có làm đất bao giờ chưa ? »

Lục Hàn Tình nhịn cười, còn nghiêm túc gật đầu.

An Á Phi liếc mắt bạn tốt một cái, thật sự là càng sống càng thụt lùi.

Lạc Tịch quay đầu, vẻ mặt đắc ý « ngươi xem ta không lừa ngươi đi ».

Lục Hàn Tình cười mỗi tay kéo một người đi tới trong đình ở góc tường bên trái ngồi xuống, kêu Đông Viễn lấy một chậu nước cho hai người rửa sạch tay.

« Hàn Tình, chuyến đi Lạc thành lần này có thuận lợi hay không ? » Lau khô tay, Lạc Tịch hỏi.

An Á Phi cũng quan tâm nhìn qua.

Tuy rằng biết Lục Hàn Tình trở về Lạc thành là để xử lý một ít chuyện sau này, cũng không có nguy hiểm gì. Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, nhất là Kha Mạo Khiêm kia, ở nhiều năm Nguyên Hằng hun đúc như vậy, hắn cũng không cảm thấy người như vậy sẽ vì những chuyện này mà buông tha.

Lục Hàn Tình gật gật đầu, rót cho hai người một chén trà nóng, « Coi như thuận lợi, mọi chuyện cơ bản đều được Thiểu Lan cùng Nhan Phi xử lý không sai biệt lắm,  hoàng thúc phụ kêu ta trở về cũng chỉ là muốn hỏi ta một chút chuyện mà thôi. »

Lạc Tịch nhếch mày, hiểu rõ nói : « Hoàng thúc phụ ngươi muốn ngươi ở lại Lạc thành, ở lại triều đình giúp hắn ? »

« Vâng. » Lục Hàn Tình trấn an vỗ vỗ tay An Á Phi, “Tả thừa tướng cáo lão hồi hương, Nguyên Mặc bị bắt, bộ binh nhất thời không có người có thể dùng. Giờ phút này triều đình đúng là hết sức cần người, hoàng thúc phụ muốn ta lưu lại giúp hắn một đoạn thời gian. »

Lạc Tịch bĩu môi, « Hắn nghĩ thật đẹp. Nói thật hay Lục gia lúc triều đình khẩn cấp đã ra tay giúp đỡ, ngày thường trong Lương Nguyệt quốc vẫn là thương nhân thế gia, hắn hay thật, thế nhưng còn chú ý tới ngươi, tiểu thúc ngươi nói thế nào ? »

Lục Hàn Tình nghĩ đến bộ dạng hoàng thúc phụ lúc gần đi, nhịn cười nói : « Tiểu thúc đánh hoàng thúc phụ. »

Lạc Tịch nghe vậy cười to, xứng đáng, cho hắn có chủ ý không nên có. Tên yêu nghiệt ở trong triều đình kia, là một tên cáo già, đứa con nhà mình vừa mới lập gia đình, làm sao có thể ngày ngày giúp đỡ hắn xử lý chuyện tình ?

Hắn còn muốn trước khi con lớn thành hôn đem mọi chuyện của Lục gia giao cho con thứ hai cùng con thứ ba, hắn sẽ mang tiểu Phi đi chơi khắp nơi, làm một tuần trăng mật ở dị thế cũng không sai.

Cho dù không thể đi khắp nơi, chính là hai người ở cùng một chỗ ở thôn Phượng Sơn thả lòng, không có việc gì thì trồng rau, sau đó đến sau núi đi một vòng, vậy thật tốt.

An Á Phi đối với chuyện của hoàng đế, tuy rằng cảm thấy có chút kinh ngạc, thế nhưng cũng hiểu được đáng đánh.

Đều nói không quan nhẹ cả người.

Lục Hàn Tình nếu thật muốn vào triều, đến lúc đó có đi hay không sẽ nói sau. Hắn cũng không muốn sau khi lập gia đình sẽ tách ra khỏi a cha cùng phụ thân lâu như vậy. huống chi Lạc thành kia, hắn thật sự không quá thích.

Vẫn là thôn Phượng Sơn này thoải mái hơn.

Ba người lại nói chuyện Lạc thành một chút, mặt trời liền sắp lặn.

Lí Á La biết hôm nay Lục Hàn Tình trở về, liền sắp xếp một bàn đồ ăn, buổi tối sáu người thêm một tiểu Khả Khả, ăn uống thật vui vẻ.

Thời gian nói mau cũng mau, nói không mau cũng không mau.

Nếu nhàn rỗi, ngươi sẽ cảm thấy ngày làm sao lại dài như vậy, nếu suốt ngày ngươi đều có chuyện làm, đợi đến khi ngươi phát hiện, mới giật mình phát giác lúc này đã qua đi mấy ngày.

Qua niên lễ mười sáu tuổi của chính mình ở dị thế, hôn kỳ của Lục Hàn Tình cùng An Á Phi cũng gần tới.

Có một số người ở Lạc thành, hai nhà bàn bạc làm lễ ở trấn Bắc Khẩu là được, đến lúc đó trích ra chút thời gian đi Lạc thành lại tượng trưng mới một ít người  liên quan đến uống chén rượu mừng là được.

An Á Phi đương nhiên là gật đầu, với hắn mà nói, tốt nhất là mời thôn dân ở thôn Phượng sơn ăn một bữa cơm là tốt lắm rồi. 

Đương nhiên, lời này hắn chỉ dám ở trong  lòng  nói thôi, nếu nói ra, hắn tin tưởng đừng nói là a cha, ngay cả bạn tốt cùng Lục Hàn Tình ước chức sẽ nói nói hắn.

Lí Á La tất nhiên cũng hiếu được như vậy rất tốt, hắn cũng không hy vọng đứa con thành hôn, bị hai bên gây sức ép.

Ngày lập gia đình hôm đó, thôn dân cả thôn Phượng Sơn đều đến đây, ngay cả mấy người quen ở thôn phụ cận cũng đến không ít.

Sáng sớm, trời mới vừa sáng, An Á Phi đã bị vô nhân đạo kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp.

Cả người còn mơ mơ màng màng, để cho a cha nhà mình cùng bạn tốt còn có Đông Viễn ở trên người mình đùa nghịch, đợi cho tới khi người rốt cục thanh tỉnh, cả người đã được chuẩn bị hoàn hảo, trên người một thân cẩm y đỏ thẫm, đến ngay cả đầu tóc đen, cũng được bộc chặt lên cao, chỉ để lại hai sợi tóc ở hai bên tai.

An Á Phi xoa xoa ánh mắt, nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng đỏ thẫm chỉ có một mình mình, cũng không biết có phải các a cha đi bên ngoài đón khách hay không.

Hôn lễ cử hành ở Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, người trong thôn đều đã muốn đi, phòng chừng chỉ để lại một bộ phận ở bên cạnh để chắn tân lang.

An Á Phi đứng dậy ở bên bàn cầm khối điểm tâm nhét vào miệng, mới vừa ăn chưa được mầy khối, cửa liền bị đẩy ra, Đông Viễn đi vào trong phòng, thấy người đã thanh tỉnh, cười nói ; « An công tử đói bụng không ? muốn ta mang một chén cháo cho ngươi lót bụng hay không. »

An Á Phi cầu còn không được, lúc này nên đem bụng ăn no trước, nếu không hắn nên đói không sai biệt lắm là nửa ngày đi.

Trình tự lập gia đình vài ngày qua a cha đã niệm cho lỗ tai hắn cũng đã muốn mọc kén.

Nghĩ lại một chút trình tự lập gia đình, An Á Phi vẫn may mắn, may mắn không có lễ tiết lộn xộn nào, chỉ cần hắn mặc giá y, ở bên cạnh ngoan ngoãn chờ Lục Hàn Tình đến đón hắn, sau đó hai ngươi đi ra kính rượu những người tham gia hôn lễ là tốt rồi.

Hắn cùng không cần dùng khăn voan giống như nữ nhân xuất giá, còn phải ở hỉ phòng chờ động phòng, thậm chí ngay cả ăn cũng không được ăn.

Thật sự là rất tàn nhẫn.

An Á Phi vẩy vẩy đầu, nghĩ đến quyết định tối hôm qua, tâm tình tốt lắm tủm tỉm cười đem chén cháo Đông Viễn mang tới uống hết sạch.

Con đường từ trấn Bắc Khẩu đến thôn Phượng Sơn, sáng sớm hôm nay liền có không ít người vây xung quanh giúp vui, có thôn dân ở phụ cận, cũng có những người nhàn rỗi ở thôn trấn phụ cận, cũng có một ít tên ăn mày cũng tới bên này.

Đại thu hai bên đường, xanh biếc một màu, một loạt vài hồng tung bay trong gió, trông rất đẹp mắt.

Giờ lành, Lục Hàn Tình đúng giờ xuất môn,có bạn tốt Ti Thiểu Lan cùng tiểu đệ Lục Mặc Hoa chờ cùng đi, cưỡi ngựa thuần trắng, một đường mỉm cười đi tới thôn Phượng Sơn.

Một đường đi qua, đám người đến giúp vui thỉnh thoảng truyền đến thanh âm ầm ĩ, thanh âm chúc phúc, đương nhiên, cũng có ánh mắt quý mến thỉnh thoảng  hướng tới trên người hai vị bạn lang của tân lang.

Ngày thường đi vào trong thôn không tới nửa canh giờ, hôm nay lại đi hết một canh giờ.

Đợi cho tới thôn Phượng Sơn, mặt trời đã lên cao thật cao, ánh sáng ấm áp xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, thổi tối trên người tân lang, cũng làm cho có càng nhiều ánh mắt quý mến nhìn qua.

Lam Nhan Phi mặt quần áo trắng, giống như tiên nhân, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt, thấy tân lang tới cửa, dắt Lục Cẩn Phong ra đóng chặt cửa chính lại.

Lục Cẩn Phong nháy ánh mắt, rất là vô tội nhìn đai ca chính mình ngồi trên con ngựa trắng đang dùng ánh mắt như dao nhỏ bắn về phía mình, vẻ mặt « ta không sợ. »

Lục Hàn Tình xuống ngựa, nhếch  mi nhìn về hai người phía cửa, nghĩ nên giải quyết bằng vũ lực sẽ mau hơn.

Không đợi hắn nói ra, Ti Thiểu Lan liền bước tới vài bước, cúi người một cái, liền đem Lam Nhan Phi đang cười đắc ý giam cầm ở trong ngực, nói nhỏ : « A Phi, thủ hạ lưu tình,  hôm nay là Hàn Tình lập gia đình, ngày khác khi đôi ta lập gia đình, chắc chắn sẽ bị Hàn Tình trả thù, ngoan. »

Lam Nhan Phi không nói gì nhìn hắn, ai đồng ý lập gia đình với ngươi ?

Trong mắt Ti Thiểu Lan hiện lên ý cười, lôi kéo người tránh khỏi cửa lớn.

Lục Cẩn Phong bĩu môi, Nhan Phi đại ca cũng thật sự không đủ nghĩa khí, mới vừa rồi còn nói với hắn phải làm như thế nào thế nào làm khó xử đại ca, lúc này chẳng qua Thiểu Lan đại ca chỉ nói mấy câu, thê nhưng liền ngoan ngoãn tránh ra, vậy một mình hắn phải làm khó xử đại ca như thế nào ?

Vậy không phải chờ bị chỉnh sao ?

Lục Hàn Tình tựa tiếu phi tiểu nhìn về phía tam đệ của chính mình, nghiêng đầu nhìn về phía nhị đệ đang ma sát nắm tay xoàn soạt, « Tiểu đệ giao cho ngươi. »

Lục Mặc Hoa nghĩ chuyện của chính mình, quyết định phải biểu hiện tốt một phen, liền xoay người xinh đẹp xuống ngựa, làm cho người chung quanh xem náo nhiệt trầm trồ khen ngợi.

« Tiểu đệ, ngươi là ngoan ngoãn tránh ra đi, hay là để cho nhi ca ta đem ngươi đánh ra. » Lục Mặc Hoa cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt tiểu đệ « Ta phải chống cự tới cùng, hai tay bóp vào nhau kêu khanh khách.

Lục Cẩn Phong còn thật sự tự hỏi giá trị vũ lực của mình cùng nhị ca, tuy rằng y thuật của hắn cao, nhưng là, giá trị vũ lực của nhị ca rõ ràng cao hơn một bậc, hu, Lục Cẩn Phong rơi lệ, có ca ca bạo lực thật sự là khổ bức.

Từ này là gần đây đi theo An Á Phi mà học được, lúc này cảm thấy từ này quả thực rất thích hợp dùng để hình dung tâm tình mình giờ phút này.

Hắn còn muốn nương cơ hội lần này ra điều kiện với đại ca, hiện tại điều kiện còn chưa nói ra.

Lục Hàn Tình tất nhiên không biết trong lòng tiểu đệ mình nghĩ gì, thấy cửa đã không có người vướng bận, liền đi trước bước vào cửa viện. Lúc này hiển nhiên là nên nhanh chân đem Phi nhi cưới về làm vợ là chuyện đúng đắn.

Giờ phút này chân không ngừng hướng tới tiểu viện mà Phi nhi đang ở, Lục Hàn Tình cảm thấy tâm tình mình giờ phút này quả thực là vui vẻ khủng khiếp. Rốt cục chỉ chốc lát nữa thôi, Phi nhi sẽ chính thức trở thành phu lang của hắn.

Sẽ cùng hắn nắm tay một đời, đầu bạc đến già.

Càng nghĩ, dưới chân nện bước càng nhanh, bốn người Ti Thiểu Lan liếc mắt nhìn nhau, cũng lộ ra mỉm cười.

« Đông Viễn ? » Hai hàng lông mày của Lục Hàn Tình nguy hiểm nheo lại, nhìn thấy thủ hạ của chính mình thủ ở cửa.

Đông Viễn đứng thẳng tắp, trong lòng chiu đựng xin lỗi hướng thiếu gia nói : « Thiếu gia, An công tử nói, ngươi phải lớn tiếng thổ lộ với hắn, hơn nữa phải có một bài thơ tình đứng đầu, ta mới được cho ngươi vào, nếu ngươi dùng võ lực đi vào, hắn hắn, hắn sẽ trốn hôn. »

Khi ánh mắt thiếu gia nheo lại, Đông Viễn run rẩy tham âm đem lời của An Á Phi nói xong, cảm thấy chính mình đều đứng không được, An công tử có thể nào kêu chính mình nói những lời này, thiếu gia nhất định sẽ lột da chính mình.

Những người theo tới xem việc vui nghe hết câu chuyện, cũng ồn ào theo, kêu Lục Hàn Tình thổ lộ.

Trong phòng, mặt An Á Phi cười như hồ ly ngồi ở bên giường.

Nói lẩm bẩm, vũ lực hắn đánh không lại Lục Hàn Tình, vậy trước đó, phải làm cho trong lòng mình sảng khoái một trận mới tuyệt không sai.

Lục Hàn Tình nghe xong, trong lòng khóc than một hơi, Phi nhi thật đúng là làm khó hắn.

Loại chuyện thổ lộ này, hắn không thể giao cho người khác làm, rơi vào đường cùng, Lục Hàn Tình nghiêm mặt nói : « Phi nhi, ta thích ngươi. »

Mấy người Ti Thiểu Lan nhịn cười, người chung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, ngay sau đó lại hô : « Lục tân lang,  còn có thơ tình đâu. »

« Đúng vậy, còn thơ tình đâu. »

« Mau đọc, cho chúng ta cùng nghe chung. »

An Á Phi ở trong phòng cưới một chút, Lục Hàn Tình nói thích hắn, mấy tháng này ở chung, hắn đã nghe qua rất nhiều, lúc này nghe, cảm giác đương nhiên không giống, đương nhiên, tâm tình hắn lúc này cũng không có tâm tư đi suy nghĩ lúc này không giống ở chỗ nào, hắn đang chờ Lục Hàn Tình đọc thơ tình đây.

Lông mày Lục Hàn Tình hơi nhíu, lập tức quay đầu cười nói : « Loại lời này, đương nhiên là khi hai người ở một chỗ mới có thể nói. » Nói xong, Lục Hàn Tình toàn thân đẩy cửa đi vào, lưu lại một đám người dại ra.

An Á Phi bất mãn nhìn về phía Lục Hàn Tình, « Này, thế nhưng không nói. »

Lục Hàn Tình cười ở trên mặt hắn hôn một cái, « Phi nhi nếu muốn nghe, sau này thời gian còn dài, hôm nay không thể được, các phụ thân còn đang ở trấn Bắc Khẩu chờ chúng ta làm lễ thành hôn. Cũng không thể làm lỡ giờ lành. »

Nói xong, liền cúi người xuống, ôm An Á Phi đang ngồi trên giường đi ra ngoài.

Lễ thành hôn ở thế giới này, cũng không phức tạp lắm, không có loại sinh vật là nữ nhân, cho nên hôn lễ tuy rằng long trọng, lết tiết cũng không nhiều lắm.

Trong đồ cưới của phu lang, vải hồng làm tám bộ đệm giường, bên trên phu lang phải tự mình thêu hoa nguyệt nhan tượng trưng cho hạnh phúc vĩnh cửu.

Khi xuất giá, a cha cùng phụ thân phu lang cũng không đưa tiễn phu lang, chỉ cần vài vị bạn tốt làm khó xử tân lang là được.

Đợi đến khi tân lang đón được phu lang, hai người dưới sự chứng kiến của lão nhân hai bên hoặc trưởng bối, làm lễ bái lạy, sau đó kính trà cho lão nhân hai bên hoặc trưởng bối, sau cùng hai người có thể cùng nhau cùng kính rượu những người tới tham gia hôn lễ.

An Á Phi cưỡi trên một con ngựa đỏ thẳm, đối với những người ở hai bên cưới đến cứng ngắc.

Ni mã, Ai quy định lập gia đình là phải cười.

Mặt cười cứng đến mức sắp rớt ra luôn rồi đó !