Một bên ván giường truyền đến tiếng két, ngay sau đó, Triệu Gia Ánh từ từ ngồi dậy:
- Mình không nghe nổi nữa!
Giang Tiêu Nhiên:
?
Sau đó, người trên giường chậm rãi, vừa thăm dò, vừa có chút hưng phấn hỏi:
- Mình có thể bật đèn không?
Mở đèn, Triệu Gia Ánh che mắt, chỉ chỉ bọn họ, mở miệng nói:
- Mình có quấy rầy hai người không?
- …
Giang Tiêu Nhiên lặng lẽ nói:
- Bạn nghĩ gì vậy? Tóc mình bị vướng vào nút áo bạn ấy!
Triệu Gia Ánh nhún vai:
- Đối thoại của hai người thật là trêu chọc người mơ ngủ mà… “Đau!” “Mình sẽ nhẹ chút”.
Triệu Gia Ánh còn học lấy giọng điệu của họ, đem lời nói của họ thuật lại một lần.
- Mình không hiểu sai mới là quỷ đó!
- Bạn có kéo không? - Giang Tiêu Nhiên hỏi.
- Không biết, để mình tìm xem. - Triệu Gia Ánh nín cười:
- Trước tiên hai người đứng tiếp hay là ngồi xuống một chút?
Nói xong, Triệu Gia Ánh liền lật tung túi xách, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Đột nhiên truyền đến tiếng vải bị xé rách, Giang Tiêu Nhiên cảm giác da đầu căng thẳng, sau đó là cảm giác giải thoát.
Cô xoa tóc, ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Cố Dư Lâm tự mình bứt
nút trên áo xuống. Bởi vì kéo quá mạnh, trên áo anh còn một sợi tóc nho
nhỏ.
Triệu Gia Ánh lập tức quay đầu:
- M* nó, như thế thật kích thích! Các người định làm gì?
Vừa lúc Giang Tiêu Nhiên giơ tay định gỡ lấy sợi tóc kia, Triệu Gia Ánh vội vã che mắt:
- Mình còn ở đây, hai người cũng bắt đầu làm sao?
Giang Tiêu Nhiên dở khóc dở cười liếc mắt nhìn cô ấy, Cố Dư Lâm gõ gõ nút áo đang dính trên tóc cô:
- Tự mình có thể giải quyết không?
Nút áo vì động tác này mà lắc tới lắc lui trên tóc cô.
- Có thể, mình sẽ nhờ Triệu Gia Ánh giúp gỡ ra.
Giang Tiêu Nhiên nhức đầu:
- Bạn về trước đi.
Lúc nói chuyện, như có như không đảo qua xương quai xanh của anh ấy.
Chỗ đó không có nút áo, tạo ra nếp gấp của vải, mơ hồ lộ ra da thịt trước ngực.
Cảnh đẹp hấp dẫn.
Cố Dư Lâm đi rồi, Triệu Gia Ánh lại gần, vừa giúp cô gỡ nút áo vừa hỏi:
- Sao lại khó gỡ như vậy, hai người làm gì mà quấn lên như vậy?
- Chính là… không cẩn thận cọ vào, liền bị dính lại.
- Bạn nói dối!!
Triệu Gia Ánh đem lọn tóc kia kéo đến trước mặt cô:
- Không cẩn thận mà có thể dính thành như vậy? Người không biết còn tưởng rằng bạn cố ý quấn vào.
Cố ý?
- Không thể nào đâu, chắc là do vừa rồi Cố Dư Lâm thử gỡ ra, kết quả không gỡ được, làm càng ngày càng rối thêm.
Đến khi tóc cuối cùng cũng thoát khỏi cái nút áo nho nhỏ kia, Triệu Gia Ánh đem nút áo ném vào lòng bàn tay cô:
- Nút áo được gỡ ra rồi, đôi mắt to sáng ngời của mình cũng muốn mù luôn.
Giang Tiêu Nhiên không để ý tới cô ấy, không bao lâu, Triệu Gia Ánh lại sáp lại, vẻ mặt như đang lừa gạt:
- Nhưng mà, bọn mình tập luyện xong sớm, sau đó mình nghe được
một ít chuyện liên quan đến Cố Dư Lâm, bạn muốn nghe không?
Giang Tiêu Nhiên suy nghĩ như không suy nghĩ:
- Nói đi, chuyện với ai?
Triệu Gia Ánh than thở trở về giường:
- Vậy bạn đi tắm trước đi! Chuyện xưa của anh ta có chút phức tạp. mình phải cắt xén lại một chút.
Giang Tiêu Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, rõ ràng cầm quần áo đi tắm, lúc tắm còn liều mạng thuyết phục mình: Ai mà không có quá khứ,
phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…
Nhanh chóng tắm gội xong, cô trùm khăn tắm, nhanh chóng chạy lên giường:
- Mình tới rồi!
Triệu Gia Ánh ngồi dậy, tay chỉ chỉ bên phải:
- Người ở cạnh phòng chúng ta là ai, bạn biết không?
- Liễu Khinh Khinh?
- Sao bạn biết?
- Thẻ phòng do mình phát mà.
-…
Triệu Gia Ánh:
- Đừng làm gián đoạn mình, nói tiếp. Lúc trước Liễu Khinh Khinh
và Cố Dư Lâm, có chút nghiệt duyên. Dù sao hai người đều là nhân vật
tương đối xuất sắc, Liễu Khinh Khinh học tốt lại biết khiêu vũ, nên
không có ít nam sinh theo đuổi cô ấy nha, có một lần cô ấy cự tuyệt
người khác, đã nói, hình mẫu lý tưởng của cô ấy là người như Cố Dư Lâm.
Thực ra, Cố Dư Lâm cũng không tỏ thái độ như thế nào, anh ta tương đối
lạnh lùng, ngoại trừ Lý Gia Viên, cũng không có bạn thân nào khác. Nhưng trường học mà, bạn củng biết, một truyền mười, mười truyền một trăm,
không có việc gì cũng truyền ra ít chuyện, sau đó khi biểu diễn hai
người thường đồng thời xuất hiện, nhưng quan hệ vẫn bình thường thôi.
Mình cảm thấy là, Liễu Khinh Khinh là loại người ai nhìn vào cũng có
chút cảm tình.
Giang Tiêu Nhiên phụ họa:
- Đúng vậy, nhìn qua, gia cảnh cô ấy hẳn là rất tốt.
- Đúng vậy, gia cảnh tốt, từ nhỏ mặc kệ là chỗ nào đều là trăng
sáng giữa trời sao, cô ấy chính là hưởng thụ loại cảm giác này. Lần
trước, Cố Dư Lâm và Hạ Nguyễn tranh giành cô ấy góp mặt trong tiết mục,
có phải cô ấy rất thích thú? Thực ra nói đến bạn nên xem trọng người
nào, không phải Liễu Khinh Khinh, vì cô ấy không thích Cố Dư Lâm như
vậy… Người bạn cần chú ý, là những nữ sinh ban 10 của anh ta cơ. Ban 10
có rất nhiều nữ sinh vì anh ấy mà chuyển ban, bình thường sáng sớm đi
học, họ sẽ ném tất cả đồ nữ sinh khác bỏ vào ngăn bàn anh ấy. Đâm nhau
mờ ám, thực sự đặc biệt đáng sợ!
- Vậy anh ấy và Hạ Nguyễn có quan hệ không tốt, là vì cái gì?
- Quan hệ không tốt là mới bắt đầu đây thôi, là lần bạn mới
chuyển trường đi xem họ đánh nhau đó, thật ra vì trận bóng rổ. Lúc nãy
mình có nói, Cố Dư Lâm có một bạn tốt tên là Lý Gia Viên, Hạ Nguyễn có
một huynh đệ chơi xấu trên sân bóng, giẫm lên người Lý Gia Viên, giẫm
đến gãy xương cánh tay, nằm bệnh viện nhiều ngày, giờ vẫn chưa đi học.
Triệu Gia Ánh nghiến răng, nghiến lợi:
- Bọn khốn khiếp kia!
Mắng xong lại nói tiếp:
- Chắc chắn Cố Dư Lâm không phục, mà lần thi đấu kia anh ta
không đi, chỉ muốn biết là ai làm, kết quả Hạ Nguyễn thẳng thắn, hai
người liền xông lên. Sau đó thì bạn bị Cố Dư Lâm đánh.
- À, chính là từ sau trận bóng rổ đó, quan hệ của họ mới không tốt.
- Đúng, bao gồm cả việc giành Liễu Khinh Khinh tham gia tiết mục cũng vậy, thực ra vốn là Liễu Khinh Khinh tự lựa chọn, nhưng Hạ Nguyễn
muốn gây phiền phức cho Cố Dư Lâm, đòi so tài, để Liễu Khinh Khinh chọn. Hạ Nguyễn không giống với Cố Dư Lâm, anh ta rất phong lưu, bạn gái rất
nhiều, bạn phải cẩn thận một chút, tập luyện cùng anh ta phải chú ý một
chút nha.
Giang Tiêu Nhiên trả lời:
- Không có gì, mình chỉ lên biểu diễn ngày mai thôi, đến khi đấu bán kết, vẫn là trả lại cho Liễu Khinh Khinh.
- Vậy là tốt rồi!
Triệu Gia Ánh ngã xuống, gối đầu lên tay.
- Bạn phải cố gắng lên nha, Cố Dư Lâm - đóa hoa xinh đẹp này, nhất định sẽ bị bạn hái xuống. Đến lúc đó… ¥#%! @#
Giang Tiêu Nhiên:
- A?
Đáp lại cô chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của Triệu Gia Ánh.
Giang Tiêu Nhiên lau khô tóc, cũng bị kéo vào trong mộng.
Ngày hôm sau, cô Đào tập hợp mọi người, chuẩn bị thi đấu.
Ngày thứ hai, Đào lão sư sớm tập hợp mọi người, chuẩn bị thi đấu.
Giang Tiêu Nhiên cùng Cố Dư Lâm đứng thành hàng hát “Mục nát”, lại cấp tốc luyện vũ đạo cùng Hạ Nguyễn.
Cũng may tối qua có luyện một chút, thừa dịp ký ức còn lưu trữ, nhanh chóng giải quyết.
Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi.
Kỹ thuật hát của Cố Dư Lâm có chút tăng lên, Giang Tiêu Nhiên
nghe đến là vui mừng lớn lao, huấn luyện 1 tháng là như thế, đến trận
chung kết, sẽ không sợ anh ấy lưu lại lịch sử đen tối rồi!
Lúc khiêu vũ, Cố Dư Lâm vào ngồi dưới khán đài xem, Giang Tiêu Nhiên không tự chủ lo lắng không yên.
Đây không tính là đạo văn phải không? Có ảnh hưởng đến việc khiêu vũ của anh ấy sau này không?
Cô chỉ lo nhìn Cố Dư Lâm, vội vã chạy đến vị trí của mình, bị Hạ Nguyễn kéo lấy tay:
- Này!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một vấn đề đặc biệt không có nội hàm: Tóc dài quấn vào nút áo, Cố đại thần cuối cùng là có cố ý hay không?