Thời gian tập luyện luôn
trôi qua đặc biệt nhanh, tiết mục của cô và Cố Dư Lâm đương nhiên qua
vòng chung kết của trường, tiến vào vòng loại của khu.
Địa điểm thi vòng loại của khu được tổ chức ở thành phố D, vì để có thời gian tập luyện rộng rãi, mọi người quyết định đến thành phố D trước 1
ngày.
Trải qua một tháng tập luyện, kỹ thuật hát của Cố Dư Lâm quả thực có
tiến bộ, nhưng hát là việc phải kiên trì rèn luyện, muốn đạt hiệu quả
lớn, thời gian ngắn như vậy thì hoàn toàn không đủ.
Giang Tiêu Nhiên đối với vòng loại này nắm chắc phần thắng, không nói
đến trong vòng tranh tài này, bài “Mục nát” là ca khúc tự sáng tác duy
nhất, mà nói đến ca từ và giai điệu, tuy còn có chút ngây ngô, nhưng
tuyệt đối có thể nhanh chóng tiêu diệt phần lớn các tiết mục còn lại.
Nếu như tham gia trận chung kết, khi đó cô còn có thời gian thúc giục
anh ấy tập luyện thêm, tạm thời không vội.
Buổi tối trước ngày đi thành phố D, Triệu Gia Ánh vừa lúc qua nhà cô ăn
cơm, cô thuận tiện đem tất cả quần áo treo trong tủ thử qua một lần, vừa thử vừa hỏi Triệu Gia Ánh:
- Thế nào, mình mặc cái nào đẹp?
- Đều đẹp.
Triệu Gia Ánh ôm lấy tay cô, cười:
- Nhưng mà, mặc cái gì cũng không có người xem.
Ha hả, đau buồn quá, bạn thân à!
Tuy làm tổn thương cô như vậy, nhưng cuối cùng hai cô vẫn đạt được nhận thức chung, chọn một bộ váy.
Ngày hôm sau, sáng sớm mọi người đã chờ ở cổng trường, đợi xe trường tới đón. Trường học chọn 3 tiết mục, ngoại trừ cô và Cố Dư Lâm, còn hai
tiết mục là khiêu vũ của Hạ Nguyễn và Liễu Khinh Khinh, còn có 1 tiết
mục kịch. Triệu Gia Ánh để đi cùng cô, cũng tham gia vào đội kịch.
Nhưng mà đội kịch quá nhiều người, nên bị phân đến một chiếc xe khác của trường.
Triệu Gia Ánh đáng thương nhìn Giang Tiêu Nhiên phất tay, lên chiếc xe khác.
Bên này, xe trường cũng lái tới, trùng hợp dừng ngay trước mặt Giang Tiêu Nhiên.
Cô là người thứ nhất lên xe, lựa chỗ, chọn hàng thứ năm bên trái, gần
cửa sổ. Sau khi ngồi, nhìn chỗ trống bên cạnh, cô bắt đầu không chắc
chắn.
Cố Dư Lâm có ngồi ở đây không?
Nói cho cùng, thời trung học, mọi người đối với tin đồn rất nhạy cảm,
hai người người cạnh có thể liên tưởng ra một kịch bản xuất sắc. Huống
chi, Cố Dư Lâm và cô cũng không phải học cùng lớp.
Cô quyết tâm, thò đầu ra nhìn, vừa lúc Cố Dư Lâm đi lên.
Cô vội vàng đưa đầu về.
Cũng không thể bị anh ấy phát hiện mình đang chờ anh ấy.
Cô lập tức ngồi ngay ngắn, đầu nghiêng về cửa sổ, giả vờ ngắm phong
cảnh. Nhưng cửa sổ phản quang, có thể nhìn rõ tất cả… anh ấy đến rồi,
đến rất gần rồi, đi.
Đi ngang qua.
Giang Tiêu Nhiên an ủi mình, dù sao hai người còn chưa quen lắm, anh ấy
không ngồi chung với mình là có thể hiểu được, hơn nữa anh ấy cũng không phát hiện mình chờ anh ấy, ừm, không xấu hổ.
- Tại sao ngồi ở đây?
Âm thanh quen thuộc vang lên, tiếng bước chân của người kia tới gần, sau đó, một cái túi xách được ném xuống.
Ném đến chỗ bên cạnh cô.
Thì ra lúc nãy đang tìm cô? Không tìm được?
Giang Tiêu Nhiên cười:
- Chỗ này có cửa sổ, thông gió.
- Bạn say xe?
- Có một chút.
Cố Dư Lâm lấy ra một bao kẹo cao su từ trong túi xách, lấy ra một thanh kẹo cho cô, bản thân cũng ăn một thanh.
Tư thế ngồi của anh ấy rất tùy ý, bởi vì tựa vào ghế mềm, tóc anh ấy có cảm giác hơi rối.
Cô Đào vội vội vàng vàng đi lên.
Trong khoảng thời gian này, con gái cô ấy hình như bị bệnh, nhiều việc phải làm, nên cô ấy rất bận rộn.
Cô đi lên, dặn dò Giang Tiêu Nhiên:
- Hôm nay con gái cô phẫu thuật, khoảng trưa là xong, xong việc cô sẽ
tìm các em ngay. Khoảng thời gian không có cô ở đây, em và Cố Dư Lâm
giúp cô chăm sóc các bạn trong đội một chút, giúp họ làm quen địa điểm,
tập luyện một chút, mọi người đều rất nghe lời.
Nếu là lúc trước, Giang Tiêu Nhiên học lớp 11 tuyệt đối không thể chăm
sóc cho nhiều bạn học lớp 11 như vậy, nhưng dù sao cô cũng đã từng học
Đại học, có thể thử xem.
- Vâng ạ, cô đi trước đi, có việc gì em sẽ gọi điện thông báo cho cô.
Cô Đào lại lao xuống xe.
Giang Tiêu Nhiên cảm thấy, trong khoảng thời gian này, mọi người đều vội vàng, cô cũng thế, bận rộn đến mức hận không thể phân thân thành vô số, một người hát, một người đi học, một người làm bài tập, còn một người
ôm mơ tưởng với Cố Dư Lâm.
Lái xe rồi.
Xe chạy chậm, cô hóp mắt từ từ muốn ngủ, đột nhiên tài xế lại mở nhạc
lên, âm thanh truyền trong không gian chật hẹp của xe… Âm nhạc thô lỗ??
“Anh muốn vì em phấn đấu/ Mệt mỏi cũng không quay đầu/ Thời gian đó muốn đem em ôm vào lòng/ Và cho nhau một nụ hôn”.
“Mọi người khỏe, tôi là MC Bành Thắng, sẽ hát bài “Một người uống rượu say” cho mọi người!”
Giang Tiêu Nhiên lao lực quá độ, mệt mỏi nhổ nước bọt vào thẩm mỹ của
tài xế, dù sao cũng là khoảng cách thế hệ. Thở dài yếu ớt, thử đi vào
giấc ngủ.
“Vợ yêu! Ôi chao!”
…
Ngủ thất bại.
Cô giật mình, muốn đổi tư thế tiếp tục thử xem, bên tai ngứa một chút,
là bị người khác nhét vào một ống tai nghe điện thoại. Không chờ cô phản ứng, lỗ tai bên kia cũng bị nhét ống tai nghe còn lại.
Cô trợn mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy Cố Dư Lâm không có việc gì lại như
đang thu bàn tay về, lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại. Mà tai nghe
kết nối với điện thoại của anh ấy rõ ràng đang nằm ở lỗ tai cô.
Suy nghĩ hỗn loạn, làm sao cũng không thể tập trung tâm trí nghe bài hát trong tai nghe.
Sở dĩ Liễu Hạ Huệ ôm phụ nữ ngồi trong lòng mà tâm không loạn, là vì người ngồi trong lòng, không phải là người mình thích!
Cô không biết mình làm sao ngủ, xe đến thành phố D là buổi trưa, cô tựa
lưng vào ghế ngủ say sưa, xe bất ngờ thắng lại, đánh thức cô.
- Đến rồi sao?
- Ừ, kiểm tra đồ đạc một chút, rồi xuống xe.
Cố Dư Lâm không duy trì dựa vào ghế như trước, mà thân thể hơi nghiêng ra trước, vẫn ngồi xuống.
Thời điểm Giang Tiêu Nhiên thu dọn đồ đạc có chút mờ mịt, không đặc biệt để ý chi tiết này.
Đến khi bọn họ xuống xe, Giang Tiêu Nhiên thầm than chỗ này ánh mặt trời thật gay gắt, trong phút chốc vận may đến, cô quay đầu lại xem.
Ánh mặt trời chói chang đang xuyên qua kính xe, vững vàng rơi ở chỗ lúc
nãy cô ngồi. Mà lúc Cố Dư Lâm nghiêng người về trước… là dùng bả vai che nắng giúp cô.
- Tự nhiên ngây người làm gì? Đi ăn cơm!
Cố Dư Lâm đánh vào vai cô.
Đến giờ ăn cơm rồi, đám người này không dễ hầu hạ.
- Mình muốn ăn cơm.
- Mình muốn ăn Malatang.
(Malatang: món lẩu xiên que cay đường phố)
- Nghe nói trường XX bán bánh trái cây rất ngon, cách nơi này không xa, chúng ta đi không?
Một đống người hi hi ha ha, chuẩn bị chạy tán loạn.
- Mình nói… chờ đã!
Giang Tiêu Nhiên đạp lên một tảng đá:
- Buổi chiều có tập luyện, mọi người nên ăn chung, ăn xong theo hàng về khách sạn sớm một chút.
Dù sao cô cũng lạ hoắc, mọi người đâu chịu nghe, tiếp tục hồ đồ bàn tiếp.
- Cô Đào đã giao phó, mọi người đi ăn nơi khác cũng được, nhưng chi phí
sẽ tự chi trả, ăn xong tự mình đi luyện tập một lần, rồi về khách sạn
tìm mình lấy thẻ phòng.
Cô tỉnh táo nói ra hết.
- Có hai lựa chọn như thế, các bạn nhanh chọn đi! Ăn chung thì đứng bên
trái mình, đi riêng thì đứng bên phải, để mình viết danh sách.
Trước đây, lúc học Đại học, Hội sinh viên đi liên hoan hay đi chơi đều dùng cách này giải quyết.
Vì đứng trên tảng đá, cao hơn so với mọi người một đoạn, lúc nói chuyện Giang Tiêu Nhiên thấy có thêm sức mạnh.
Vì sức mạnh đó làm mọi người bắt đầu sợ hãi, mọi người dừng nói, thấy cô thật sự nghiêm túc, liền chuẩn bị xếp hàng. Cố Dư Lâm là người đầu tiên đứng bên trái cô, theo sau là không ít người, nhưng cũng có mấy người
đứng bên phải.
- Mình nói rõ một chút, tự đi ra ngoài nếu không kịp thời gian hoặc bỏ qua tập luyện, tự mình phải gánh chịu hậu quả.
Cô lấy ra giấy bút, nói tiếp:
- Mỗi người bên phải ghi số điện thoại cho mình nha!
Cô cố ý nói hậu quả nghiêm trọng một chút, mấy người bên phải cũng từ bỏ:
- Quên đi, cùng nhau ăn! Cũng thuận tiện.
Giang Tiêu Nhiên trả lời:
- Được, dù sao sau khi luyện xong về khách sạn có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, các bạn có thể đi chơi.
Cô dựa vào địa chỉ cô Đào dặn, dẫn mọi người đi ăn cơm, món ăn cũng là kết hợp sở thích mọi người.
Mọi người cũng bắt đầu quen thuộc với cô.
Cơm nước xong, còn có việc quan trọng nhất phải làm, là đưa họ đi xem
nơi thi đấu, sau đó diễn tập, thích ứng môi trường một chút.
Giang Tiêu Nhiên điền đơn xong, đi phía trước cùng Cố Dư Lâm, dẫn theo một đám người vào sân.